Chương 20

Edit by Tiểu Mạn

o0o

Tô Diêu vân vê chén rượu trong tay, nhìn vào chỗ rượu nổi lên gợn sóng, trong lòng cành thêm lạnh: Ngày đầu tiên gặp nhau, hoàng thượng liền trực tiếp vứt ra mồi nhử như vậy, không sợ những người này tranh đấu với nhau sứt đầu mẻ trán, không nể mặt hắn hay sao?

Có lẽ... ý định của hoàng thượng là như vậy?

Giống như dưỡng cổ trong truyền thuyết, đầu tiên đem cổ trùng đặt trong vật chứa, cho chúng nó tùy ý gϊếŧ hại lẫn nhau. Ai có thể sống tới cuối cùng thì chính là kẻ mạnh nhất, cũng chính là người mà hoàng thượng yêu cầu...

Bên trong đại điện một mảnh yên tĩnh, ai cũng không dám mở miệng, sợ lỡ nói sai sẽ khiến hoàng thượng nghi kỵ mình.

"Khụ khụ..." Sở Phi Diễn sau khi được an bài chỗ ngồi tốt liền che miệng bằng ống tay áo ho khan hai tiếng, đánh vỡ sự yên tĩnh quỷ dị bên trong đại điện: "Hoàng thượng, người vẫn đang độ tuổi xuân, đâu cần suy xét đến vấn đề người thừa kế?"

"Ái khanh, cũng chỉ có ngươi nghĩ như vậy thôi. Không biết có bao nhiêu người trong bóng tối mong ước trẫm ngã xuống, tranh cướp nhau ngồi lên bảo tọa này."

"Hoàng thượng, vi thần bất tài nhưng lúc nào cũng luôn luôn trung thành với người. Chỉ cần thần còn một hơi thở, nhất định sẽ giúp người bảo vệ vị trí này thật tốt, không cho bất cứ kẻ nào đi quá giới hạn... Khụ khụ..."

Sở Phi Diễn nói, lại không nhịn được ho khan hai tiếng. Khuôn mặt tuấn mỹ càng thêm nhợt nhạt, ánh mắt mông lung càng thêm ôn nhuận.

Hoàng đế thấy dáng vẻ này của hắn, lập tức lo lắng không thôi: "Sở ái khanh, ngươi sao vậy?"

"Đều tại vi thần vô dụng, vô duyên vô cớ ốm yếu như này, chỉ có thể cô phụ sự tín nhiệm của người..."

"Tâm tư này của ngươi... Luôn cho rằng chính mình làm không tốt, ngươi xem một đám thần tử trong triều đình đều ăn không ngồi rồi, làm sao bì được với ngươi." Hoàng đế nói xong, liền nhìn về phía nhóm con cháu của các tôn thất: "Trẫm đã hạ chỉ, Thái Học Viện do thừa tướng làm chủ, thừa tướng là thiếu niên thiên tài, mười lăm tuổi thi đậu Trạng Nguyên, tài học không ai địch nổi. Các ngươi hãy lấy thừa tướng làm tấm gương, đi theo hắn học tập thật tốt, để về sau mỗi người trong số các ngươi đều có thể thành nhân tài phụng sự đất nước Đại An."

"Vâng."

Tô Diêu ngồi ở phía dưới, nhìn lên trên với ánh mắt thú vị. Thấy Sở Phi Diễn thần sắc khiêm tốn, không nhịn được sự tán thưởng ở trong lòng: Quả nhiên sơn ngoại thanh sơn, lâu ngoại lâu, cường trung đều có cường trung tay*.

* "Sơn ngoại thanh sơn, lâu ngoại lâu, cường trung đều có cường trung tay": Ý nói cảm thán một người nào đó giỏi hơn mình, tương tự câu "Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên" mang nghĩa người tài giỏi ắt có người còn tài giỏi hơn. Dịch ra là: Không có người tài giỏi nhất, chỉ có người tài giỏi hơn.

Nàng cho rằng mình diễn đã tốt lắm rồi, không nghĩ tới hôm nay lại gặp được một người đem kỹ thuật diễn dung nhập tới tận xương cốt. Nếu đặt ở thời hiện đại, mười ảnh đế Oscar gặp hắn cũng phải chào thua.

Tiếng ca vũ vang lên, Tô Diêu thưởng thức dáng người vũ cơ, không quên đánh giá đám con cháu tôn thất.

Lần này vào cung tổng cộng có tám người. Trong đó, con vợ cả cùng Thân vương có bốn người, là con Trang vương và vợ cả - Mộc Văn Lễ, con Vũ vương và vợ cả - Mộc Chi Thu, con Bình vương và vợ cả - Mộc Tứ Ngũ cùng con Vinh vương và vợ lẽ - Mộc Khanh Thần. Cả bốn người cha đều là Quận vương, thấp hơn Mộc Văn Lễ một cái đầu.

Nhìn đội hình này, Tô Diêu nhịn không được phải lắc đầu: Không biết Vinh vương là ngốc hay cố ý nữa, có tám gia tộc nhận được thánh chỉ triệu vào cung, bảy gia tộc trong đó đều chọn con vợ cả, đích nữ vào cung, duy chỉ Vinh vương mang tới một con vợ lẽ và một thế thân là nàng, rõ ràng là muốn kiếm chuyện mà!

Chỉ cần hoàng thượng không điên, nhất định sẽ thấy bất mãn với Vinh Vương phủ, chắc chắn sẽ liên lụy tới nàng và Mộc Khanh Thần.

Nghĩ tới đây, Tô Diêu cảm thấy có chút đau đầu. Xem ra phải nhanh chóng tìm được một chỗ dựa, nhất định phải là một cây đại thụ thật lớn rồi lập tức bắt đầu sự nghiệp ôm đùi. Nàng chỉ là một thiếu nữ với hai bàn tay trắng, muốn đứng vững gót chân ở kinh đô, sau đó báo thù Vinh Vương phủ, chỉ dựa vào nỗ lực của bản thân không biết sẽ tới ngày tháng năm nào mới làm được.

Tô Diêu định ra chủ ý, bỗng nhiên phát hiện có ánh mắt đang nhìn mình, lập tức nhìn qua xem là ai. Đối diện là một đôi mắt mang theo sự vui sướиɠ nhàn nhạt, thấy nàng nhìn mình thì hơi sửng sốt, không chút dấu vết cúi đầu xuống, mang theo một bộ dáng ngượng ngùng.

Con trai Lễ Bộ thượng thư - Cố Viễn Du, từ nhỏ đã đính hôn cùng đại tiểu thư Vinh Vương phủ - Mộc Nghi Hoa. Nếu không phải hoàng thượng đột nhiên tuyên triệu tất cả con cái vợ cả của các phủ vào cung, hôn sự của bọn họ hẳn đã sắp tiến hành rồi.

Nhìn thấy động tĩnh của Tô Diêu, ý cười trên mặt Cố Viễn Du hơi thu lại, ngón tay thon dài nâng chén rượu lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

So với hai năm trước, Mộc Nghi Hoa bây giờ trổ mã càng thêm rung động lòng người. Từ lúc nàng tiến vào đại điện, hắn lập tức chú ý tới nàng từng giây từng phút. Nhìn nàng mang thần thái tự nhiên, cử chỉ ưu nhã ngồi xuống, hắn chỉ cảm thấy cảnh đẹp ý vui. Bây giờ lại cùng nàng nhìn nhau, nhịp tim liền rối loạn mất một phách.

Ca vũ quá nửa, tiếng nhạc dần dần dịu lại. Mộc Trân Trân vẫn luôn trầm mặc đột nhiên đứng bật dậy: "Khởi bẩm hoàng thượng, trên đường tới đại điện tham dự yến hội, thần nữ có gặp được Nghi Hoa muội muội của Vinh Vương phủ, nàng nói hôm nay dâng cho người chút lễ gặp mặt. Nhưng tính tình nàng vốn thẹn thùng, đến bây giờ vẫn chưa tìm được cơ hội để mở miệng, thần nữ liền to gan tìm cho nàng một cơ hội."