Chương 18

Edit by Tiểu Mạn

o0o

Mộc Trân Trân đang khinh thường, bỗng nhiên nghe thấy Tô Diêu mỉm cười mở miệng nói: "Khấu kiến nương nương. Nghi Hoa mới tới cung, có mắt không tròng, mong nương nương không thấy phật ý."

Mộc Trân Trân đột nhiên ngẩng đầu: "Ngươi nói bậy cái gì thế?"

Tô Diêu kỳ quái nhìn nàng một cái: "Nương nương, sao người lại tức giận như vậy...?"

Cung nữ bên cạnh vội vàng mở miệng: "Đây là Minh Châu quận chúa, không phải nương nương trong cung."

Tô Diêu ngẩn người. Sau đó vội vàng đứng thẳng lại, nhẹ nhàng thở ra: "Hóa ra là Trân Trân biểu muội. Nhìn muội vừa rồi ta còn tưởng là vị nương nương nào trong cung, thật sự là hù chết ta rồi. Biểu muội bây giờ đã là quận chúa, người làm biểu tỷ như ta còn chưa kịp chúc mừng, ngày khác chắc chắn sẽ tới tặng quà."

Biểu muội?

Hô hấp Mộc Trân Trân ngừng lại. Sao da mặt Mộc Nghi Hoa này có thể dày như vậy?

Nàng giả vờ không nhận ra nàng ta, coi nàng ta như cung nữ mà châm chọc. Sau đó nàng liền trào phúng mình giống như nương nương trong cung. Điều khiến người ta tức giận nhất là sau đó còn có thể gọi mình là biểu muội, nàng ta chẳng qua chỉ sinh trước có hai ngày, lại không biết xấu hổ mà đem chuyện này ra nói!

Tô Diêu mỉm cười, nhìn thế nào cũng thấy vô cùng thật lòng, khiến người khác không thể nhìn thấy được có điểm nào không đúng: "Trước kia ta nghe nói muội muội được thái hậu nương nương sủng ái, bây giờ thấy quả nhiên đúng là như vậy. Những người tiến cung lần này như chúng ta, có thể trực tiếp ngồi kiệu như thế, cũng chỉ có muội muội mà thôi."

"Biểu tỷ cứ nói đùa. Hôm nay thân thể ta không tốt, sợ đi bộ tới sẽ đến muộn nên mới ngồi kiệu."

Nàng ta tuy được thái hậu sủng ái, nhưng cũng phải biết chừng mực. Bất cứ người nào trong cung nàng cũng không thể chọc vào, sở dĩ hôm nay rêu rao như vậy là vì muốn khiến Tô Diêu khó coi. Tránh cho nàng cảm thấy được thái hậu ban thưởng một tiểu viện riêng, trang sức liền muốn lên trời.

Nghe thấy hai từ "biểu tỷ" cứng đờ thốt ra từ miệng Mộc Trân Trân, Tô Diêu cười cười gật đầu: "Nếu thân thể muội muội không khỏe thì cứ ngồi kiệu đi. Bây giờ trời rét, gió lại lớn, tránh đứng lâu ở dưới bệnh lại thêm nặng."

Mộc Trân Trân lạnh lùng nhìn nàng một cái, xoay người đi lên kiệu. Chờ đến khi kiệu được nâng đi, Mộc Chiêu Ngọc lập tức mở miệng nói lời cảm tạ: "Cảm ơn muội muội đã đỡ ta, nếu không hôm nay ta đã bị xấu mặt rồi." Nếu vừa rồi nàng té ngã ở bồn hoa chắc chắn sẽ bị dơ váy áo, tất sẽ bị nhiều người cười nhạo.

"An Bình quận chúa không cần khách khí."

"Muội và ta đều là tỷ muội, nếu sử dụng danh xưng quận chúa sẽ khiến chúng ta trở nên xa lạ. Ta lớn hơn Nghi Hoa một tuổi, vậy muội gọi ta một tiếng Chiêu Ngọc tỷ tỷ là được rồi."

Mộc Vãn Thanh bên cạnh cũng mỉm cười gật đầu: "Cả ngày cứ quận chúa này quận chúa kia thật không thú vị chút nào, ba người chúng ta sau này đều xưng hô tỷ muội đi, ở trong cung chiếu cố lẫn nhau, có được không?"

Tô Diêu mỉm cười gật đầu: "Muội cầu còn chẳng được."

"Chiêu Ngọc tỷ tỷ lớn tuổi nhất, ta thứ hai, Nghi Hoa là nhỏ nhất."

Tô Diêu uốn gối hành lễ, vẻ mặt đầy nghịch ngợm: "Tiểu muội khấu kiến hai vị tỷ tỷ."

"Ha ha." Ba người nắm tay nhau chào hỏi, cùng nhau nói đùa, quan hệ cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.

Tô Diêu cùng hai người tới Thái Hòa Cung, trên đường cũng không gặp bất cứ người nào khác.

Thái Hòa Cung trải qua ba triều đại, được tu sửa huy hoàng vô cùng. Tô Diêu ngẩng đầu nhìn ba chữ ở bảng hiệu, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc cùng cảm thán.

"Nghi Hoa muội muội thích chữ của Sở tướng gia sao?"

"Sở tướng gia?" Tô Diêu ngẩn người: "Chữ này là do Sở tướng viết?"

"Đúng vậy. Mấy năm trước Thái Hòa Cung gặp hỏa hoạn cho nên tu sửa lại một lần nữa, hoàng thượng đặc biệt mời Sở tướng gia viết chữ.

"Thiết họa ngân câu, hồn nhiên thiên thành, thật khó thấy được bút pháp hoàn hảo như thế."

"Không biết yến hội hôm nay Sở tướng có tham dự hay không."

Nhìn thấy trong mắt Mộc Vãn Thanh vẻ hâm mộ, Tô Diêu không khỏi giật mình. Nàng từ trong miệng Mộc Khanh Thần và đám người làm biết được, vị thừa tướng Sở Phi Diễn này hoàn toàn trái ngược với điều nàng vừa được nghe thấy.

Người tôn sùng hắn, nói hắn như tễ nguyệt thanh phong, khen hắn là người củng cố triều chính Đại An, thiên tài muôn đời khó gặp. Người chống lại hắn, nói hắn tàn nhẫn độc ác, làm loạn triều cương, gϊếŧ hại triều thần, chính là tội nhân thiên cổ.

Thật không biết là dạng người gì, có thể nhận được hai loại đánh giá khác nhau tới như vậy.

Thị nữ dẫn ba người vào bên trong, Tô Diêu ngước mắt nhìn Mộc Khanh Thần ngồi đối diện.

Ba ngày không gặp, thần sắc Mộc Khanh Thần có chút mệt mỏi, sắc mặt nhợt nhạt, giống như không được nghỉ ngơi tốt.

Trong lòng Tô Diêu giật mình, rồi nhàn nhạt chuyển mắt sang hướng khác.

Nhìn thấy Tô Diêu làm lơ, tay Mộc Khanh Thần ở dưới bàn nắm chặt lại thành quyền. Hừ, còn nói cái gì lúc đến kinh đô phải sống nương tựa lẫn nhau, hiện tại xem ra nàng ta hoàn toàn không để ý đến sống chết của hắn!

"Hoàng thượng giá lâm."

Thanh âm vang lên, Tô Diêu theo mọi người đứng dậy hành lễ.

Một lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng đáp lại.

"Bình thân."