***
Kết hôn, Nam Thiến ngây ra như phỗng ở trên giường, tâm trạng mờ mịt, đầu óc trống rỗng.
Đã kết hôn rồi sao? Không phải đang nằm mơ đó chứ?
Cô lấy tay sờ sờ trán, xem mình có phải phát sốt rồi hay không a, mới có thể sinh ra ảo tưởng thái quá như vậy, nhưng chiếc nhẫn trên tay cô đang sáng lấp lánh, làm cho cô không có khả năng bỏ qua sự tồn tại của nó.
Cô thật sự đã kết hôn, lấy người mà cô đã thầm mến và ái mộ bảy năm, cái người mà cô thường chỉ dám đứng xa ngắm - học trưởng Khấu Đạt.
Vậy rốt cuộc chuyện này xảy ra như thế nào nhỉ?
Ôm cái đầu như sắp nổ tung của mình, cô dùng sức hồi tưởng lại tất cả những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay.
Buổi sáng hết thảy đều như bình thường, cô phụ giúp phòng vệ sinh đẩy xe làm việc ở một tòa nhà lớn. Từ khi biết được Tâm Lam a di bỏ vốn thành lập công ty vệ sinh đến nhân thủ cũng không đủ, cô liền xung phong nhận việc hỗ trợ công ty, một phần làm việc một phần cầu nguyện để có thể thấy học trưởng thầm mến nhiều năm.
Sau buổi sáng thất bại, cô đem hy vọng ký thác vào buổi chiều, lúc thang máy mở ra, học trưởng mình thầm mến bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt, cô kinh hỉ còn chưa kịp cảm tạ ông trời, đột nhiên anh ấy về phía cô, nắm lấy cổ tay cô, hỏi cô tên là gì.
Chưa từng nghĩ tới trong vòng một ngày học trưởng “xa tận chân trời gần ngay trước mắt” chú ý đến cô đến như thế, cô mừng rỡ như điên, toàn bộ đầu óc đều bị hồ thành một mảnh, tiếp đó liền nghe thấy anh mở miệng hỏi cô có nguyện ý lấy anh không?
Từ lâu đã nghe nói việc bất hòa giữa học trưởng và phụ thân của anh, sau đó vào công ty của gia đình anh làm việc, cũng gặp qua vài lần hình ảnh phụ tử bọn họ giằng co, mà nằm mơ cô cũng chưa nghĩ tới có một ngày chính mình sẽ bị cuốn vào trong đó.
Tuy rằng thầm mến anh bảy năm, nhưng không có bị bất thình lình cầu hôn mà đồng ý ngay, bởi vì anh ngay cả tên của cô cũng không biết, như thế nào là thật tâm muốn cùng cô kết hôn cả đời đây?
Cho nên rõ ràng là việc anh đối với phụ thân làm phản và khiêu chiến, cô quyết định giúp anh chiếu cố, đáp ứng lời cầu hôn, làm cho anh thắng trận chiến tranh này, sau đó...
Sau đó chuyện xưa không hẳn là chấm dứt ở đấy sao? Vì sao bọn họ lại thật sự kết hôn?
Nam Thiến dùng sức hồi tưởng lại chuyện phát sinh sau khi cô cùng anh rời khỏi tòa nhà của tập đoàn Khấu thị, chỉ nhớ rõ tâm tình của anh lúc đó cực kém, dọc đường đi không nói một câu, làm cho cô cũng không biết nên nói cái gì, chỉ chốc lát sau khi đi ra từ sở, sau đó hai người đem văn kiện viết... viết, nên làm... làm... làm, và cứ như vậy thành vợ chồng.
Vợ chồng...
Hôn nhân không phải trò đùa, nhưng là hai người bọn họ lại bắt nó trở thành trò đùa, cứ như vậy qua loa kết hôn, rốt cuộc anh có biết hay không chính mình đang làm cái gì, mà cô nữa?
Thở dài một hơi, không biết sau này quan hệ của hai người đã không bình thường thì phải nên như thế nào mới tốt a, anh sẽ không thật sự muốn cùng cô trở thành một đôi vợ chồng chân chính chứ?
Nhìn trên tay cô được kéo về phía trước, anh đặc biệt đến một tiệm trang sức mua cho cô nhẫn kết hôn, bất tri bất giác cô dùng sức thở dài thật mạnh.
Cô rất hy vọng chiếc nhẫn này đại diện cho sự chân thật, không chỉ là công cụ của trò chơi.
Cô, có thể hy vọng như vậy sao?
“A lô, tôi là Khấu Đạt, cô thu thập xong chưa? Tôi đi đón cô.”
Đột nhiên nhận được điện thoại của anh, làm cho Nam Thiến có điểm ngoài ý muốn, cũng có chút há hốc mồm, không biết anh từ nơi nào có số điện thoại của cô, cô cũng không nhớ rõ hai người bọn họ có trao đổi qua tay số điện thoại.
“Thu thập cái gì?” Cô mờ mịt khó hiểu.
“Tư nhân vật phẩm của cô.”
“Vì sao?” Cô lại càng không hiểu.
“Cô không thu thập này nọ chuyển đến nhà của tôi, chẳng lẽ muốn tôi chuyển đến nhà của cô sao?”
Anh thản nhiên trả lời làm cho cô nhất thời nói không ra lời.
Anh là thật sự muốn như vậy sao? Thật muốn thực hiện cuộc hôn nhân này, cùng cô làm một đôi vợ chồng ở chung dưới một mái nhà? Khinh nhíu mày, cô không biết làm như vậy là tốt hay là không tốt.
“Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện, học trưởng.” Cô lấy khẩu khí nghiêm túc nói.
“Học trưởng?” Ngữ khí của anh tràn ngập kinh ngạc.
“Khả năng là anh không biết tôi và anh học chung đại học, tôi là học muội của anh.” Nam Thiến khinh xả cánh môi, mỉm cười lộ ra một chút tự giễu.
“Phải không? Tôi nghĩ đến cô chỉ mới tốt nghiệp trung học, cho nên mới bị phân công làm việc kia.” Lại là ngữ khí tỏ vẻ đương nhiên.
“Anh hoàn toàn không biết tôi, không phải sao? Như vậy chúng ta như thế nào có thể sinh hoạt cùng nhau?” Cô hỏi anh, hy vọng anh có thể hiểu ra được, suy nghĩ một chút vấn đề này.
“Cô hoàn toàn không biết tôi, nhưng đã nhận lời cầu hôn của tôi, hơn nữa cùng tôi kết hôn, không phải sao?” Anh tạm dừng vài giây, lấy vấn đề trả lời của cô vấn đề.
Anh sai lầm rồi, tôi còn hiểu rõ anh hơn là bạn bè anh hiểu anh. Nam Thiến ở trong lòng đáp.
“Chúng ta nói chuyện được không?” Cô nói.
Anh cũng thực sảng khoái. “Có thể a, tôi hiện tại liền đi qua nhà của cô, đại khái mười lăm phút là có thể đến.”
“Nhà của tôi dưới lầu có tiệm cà phê, chúng ta gặp ở đó đi.”
“Được, đợi gặp.”
Cắt đứt điện thoại xong, Nam Thiến tiếp tục ngồi yên tại chỗ, nghĩ sẽ cùng với anh nói chuyện gì, suy nghĩ trong chốc lát, cô lấy ra tờ giấy cùng cái bút, ghi nhớ mấy điểm đơn giản.
Một, giả diễn hoặc làm một đôi vợ chồng thật sự, phải nói rõ ràng.
Hai, nếu là giả diễn, hai bên đối với yêu cầu của đối phương phải giấy trắng mực đen viết rõ ràng.
Ba, nếu là thật, hy vọng cuộc hôn nhân này đối với anh mà nói trừ bỏ trách nhiệm ở ngoài, còn muốn có tình yêu, anh phải thử tìm hiểu và yêu cô. (Điểm ấy rất trọng yếu.)
Bốn, thảo luận vấn đề công tác. Cuộc sống gánh vác như thế nào.
Điểm thứ năm còn chưa nghĩ ra, di động trong tay liền vang.
Mười lăm phút trôi qua sao? Như thế nào nhanh như vậy?
Tiếp di động, vội vàng nói một câu. “Vâng, tôi đã biết.” Cô liền nhanh chóng thay bộ quần áo ở nhà, hai phút sau nắm lấy cái chìa khóa, bao da cùng danh sách vừa liệt ra, bằng tốc độ nhanh nhất đi tới tiệm cà phê dưới lầu.
Cô đẩy mở cửa tiệm liền thấy anh, anh mặc rất nhẹ nhàng đơn giản, một cái áo có hình hoạt hình màu hồng phấn, một quần bo trắng xanh mà ở ống có nét phá cách, cùng một đôi dép lê birkenstock, chợt nhìn tựa như sinh viên, tây trang cùng trang phục bình thường đúng là làm cho người ta giống như hai người.
Dù sao cô vẫn dễ dàng nhận ra anh, dù gì trước kia ở trường học, cô sớm thấy qua anh ăn mặc như vậy không dưới mấy trăm lần, sao có thể nhận không ra?
Chính là không nghĩ tới đã bảy năm trôi qua, bộ dáng anh mặc quần bò một chút cũng không thay đổi, vẫn là bộ mặt đẹp như vậy, không hề thua bộ dáng tuấn suất tuổi trẻ năm đó.
Hít sâu một hơi, cô bước tới chỗ anh rồi đi qua, sau đó tới ghế dựa đối diện anh, ngồi xuống.
“Thực xin lỗi, để anh đợi lâu.”
Khấu Đạt lấy vẻ mặt “cô là cô ấy?”, biểu tình hoài nghi trừng mắt nhìn cô.
Nam Thiến đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười. Anh không nhận ra cô!
“Tôi là Nam Thiến.”
“Cô là Nam Thiến?” Anh nhất thời vẻ mặt kinh ngạc.
Cô xấu hổ gật gật đầu, thân thủ sờ sờ mặt mình, mấy lần muốn nói lại thôi, rốt cục vẫn là nhịn không được mở miệng hỏi: “Mặt của tôi khó nhận như vậy sao?”
“Lúc cô buộc tóc cùng buông xuống giống như hai người vậy!” Anh không chuyển mắt nhìn cô nói.