Cơ Vô Tà: Ngày đó người lấy chiếu rách quấn Từ Hoan khiêng chạy theo sau kiệu của ta, vừa chạy vừa kêu la khóc lóc đòi bán mình chôn cha có phải là ngươi không?
Lâm Nhiễm lắc đầu nguầy nguậy: Không phải không phải.
Cơ Vô Tà thở ra một hơi: Còn may, lúc ấy ta chỉ muốn tương kế tựu kế để một người của Lục Phiến Môn bên cạnh, trong lòng thì thấy hắn dại dột muốn chết, thấy có hơi ghét ghét. Ai mà biết qua mấy ngày lại đột nhiên trở nên thú vị, thì ra chuyện là như thế.
Lâm Nhiễm chai mặt: Vậy tức là sau này ngươi mới thích ta.
Cơ Vô Tà đùa cợt: Ai nói ta thích ngươi?
Lâm Nhiễm trừng y: Ờ, thì ra là không có thích.
Cơ Vô Tà thâm tình chân thành nói: Thích.
Lâm Nhiễm rì rầm gác đầu lên vai Cơ Vô Tà, giả vờ không để ý vừa nghịch tóc y vừa hỏi một chuyện rất đáng lưu tâm: Mười bảy phòng tiểu thϊếp trong hậu viện của ngươi… chuyện là như nào?
Cơ Vô Tà: Phu nhân rất quan tâm sao?
Lâm Nhiễm: Cũng không quan tâm lắm a.
Cơ Vô Tà lạnh nhạt nói: Đêm nay trăng thật đẹp.
Lâm Nhiễm nhảy dựng lên hung hăng túm lấy cổ áo y mà lắc: Ngươi nói rõ ràng cho ta!
Cơ Vô Tà cười đến không thể nhịn nổi: Tất nhiên là không phải của ta, nếu không thì ta làm hẳn một cái viện riêng để bọn họ ở làm gì?
Lâm Nhiễm lãnh diễm2 nói: Tất nhiên là ta biết ta chỉ tiện miêng hỏi thế thôi.
Cơ Vô Tà lắc lắc đầu: Vi phu đã cho người phát cho bọn họ đủ ngân lượng làm lộ phí, nhà ai nấy về rồi.
Lâm Nhiễm bình tĩnh nói: Hừm, biết.
Cơ Vô Tà: Thấy vui thì cứ cười đi.
Lâm Nhiễm hoàn toàn giấu không nổi bản mặt cười đến cảnh xuân rực rỡ: Không cười, há há.
Cơ Vô Tà thở dài: Phu nhân thật là trong ngoài bất nhất… Đúng rồi, vi phu còn có một chuyện muốn hỏi.
Lâm Nhiễm: Cái gì?
Cơ Vô Tà: Phu nhân cảm thấy Phương Thanh Trì với Cơ Vô Tà tên nào nghe được hơn? Trả lời không ổn sẽ bị phạt.
Lâm Nhiễm lập tức trong lòng thầm kêu gào xui xẻo, suy nghĩ một lúc, thông minh đột xuất đáp: Dù sao ta cũng gọi ngươi là tướng công, cái nào nghe được hơn cũng vậy thôi.
Cơ Vô Tà chọt chọt chóp mũi y, cười khẽ: Phu nhân không thật thà gì cả.
Lâm Nhiễm ha ha cười gượng: Như nhau cả thôi.
Cơ Vô Tà ngưng một chút, lại hỏi: Vậy phu nhân thấy, mặt của Cơ Vô Tà với mặt Phương Thanh Trì cái nào đẹp? Trả lời không tốt bị phạt nặng nha.
Lâm Nhiễm: …
Vì sao lại cứ thích hỏi mấy vấn đề sắc bén như thế, là muốn kiếm chuyện ly hôn có đúng không?
Cơ Vô Tà không nặng không nhẹ bóp eo hắn một cái: Phu nhân trả lời nhanh lên, không được giở trò.
Lâm Nhiễm đầy mặt sống không còn gì hối tiếc: Mặt nào cũng đẹp.
Cơ Vô Tà vỗ vỗ mặt: Không được:
Lâm Nhiễm căng cả đầu lắp ba lắp bắp: Mặt cũ của ngươi đẹp hơn một chút.. nhưng mà mặt bây giờ thì hợp với khí chất của ngươi hơn.
Phương Thanh Trì mặc dù đẹp, nhưng bẩm sinh đầy mặt chính khí, phối với kiểu tính cách tà mị nham hiểm xoắn xuýt như này trông cứ như bị tâm thần phân liệt, vô cùng đáng sợ.
Vừa dứt lời, Cơ Vô Tà bỗng ôm túm thắt lưng Lâm Nhiễm lôi lên giường, nhân tiện đè lên.
Lâm Nhiễm hoảng sợ, nhẹ nhẹ đẩy đẩy ngực Cơ Vô Tà một cái: Ngươi làm gì vậy? Ta cảm thấy ta trả lời rất đúng, không được phạt.
Cơ Vô Tà nhếch môi: Trả lời rất đúng, đúng cũng phạt.
Lâm Nhiễm vươn tay chạm nhẹ bờ môi y, nhỏ giọng: Ngươi nói chuyện chả có lý gì cả.
Cơ Vô Tà thẳng thắn ừm một tiếng, liền lập tức hôn chụt lên cái má đã đỏ choét của Lâm Nhiễm, cười khẽ: Có lý không có lý gì chứ, vi phu là đại ma đầu mà.