Lâm Nhiễm vội chuyển đề tài: Sao ngươi không nói sớm ngươi
không phải giáo chủ thật?
Sư huynh cũng đầy nghi hoặc mà phụ họa: Đúng đó, hại ta ngày
đêm ở ẩn nấp ở Ma giáo không công, còn bị ngươi vứt trên mái nhà, kết quả…
Lục Cô Duyên nắn nắn cằm y: Kết quả này có gì làm ngươi bất mãn?
Sư huynh đỏ mặt
cầm tay hắn: Hài lòng mà.
Lâm Nhiễm vô cùng lo lắng: Các ngươi đợi lát nữa tìm chốn không người rồi hẵng hônđược không.
Sư huynh
xấu hổ đấm nhẹ một cái lên vai Lâm Nhiễm: Nói gì vậy chứ, ta không có thèm cho hắn hôn đâu!
Lâm Nhiễm khổ sở bóp vai: …Sư huynh chưởng lực của ngươi có thể đánh cho người ta phun cả cớt như vầy thì đừng có làm bộ e thẹn có được hay không a?
Sư huynh trợn trắng mắt: Đúng rồi…, vừa rồi chúng ta nói đến đâu ta?
Cơ Vô Tà bị bỏ quên một bên bất đắc dĩ
cười cười, tiếp tục: Nói
đến chỗ vì sao ta không sớm lộ thân phận… Ta muốn hỏi một chút, nếu là
Cơ Vô Tà
thật không chết mà giờ đứng đây dùng thân thể của Phương Thanh Trì
đối chất với ta, những lời ta nói ngoài Cô Duyên ra thì ai có thể tin? Nếu
Cơ Vô Tà
thật một mực chắc chắn rằng ta nói lời dối trá mê hoặc người khác để hủy hoại danh dự của hắn, Từ bộ khoái ngươi sẽ tin ai?
Sư huynh chém đinh chặt sắt: Tin hắn.
Cơ Vô Tà
cười khổ: Đấy thôi. Sau khi Cơ Vô Tà
đổi thân thể với ta, vẫn
chưa từ bỏ ý
định mà tiếp tục tu luyện công pháp tà đạo kia, nhưng mà hắn quên mất thân thể cũ của ta cũng đã tập võ nhiều năm,
nội lực trong người không hợp với tà môn công pháp kia, hắn cưỡng ép
tu luyện kết quả cuối cùng là tẩu hỏa nhập ma. Tả hộ pháp Phùng Khôn của Ma giáo hiện giờ vốn là người trong võ lâm minh, sau khi hoán đổi nguyên thần hắn mới
đầu cũng không thông hiểu, dần dần phát hiện ra chuyện không đúng lắm mới phản bội võ lâm minh, tìm hiểu tin tức giúp ta, hắn còn cho ta biết nhiều chuyện về Phương Thanh Trì giả. Nhận được tin báo ta liền dẫn người quấy phá Cơ Vô Tà
tu luyện mấy lần, đồng thời tung tin đồn không tốt ở võ lâm minh, dần dần thuộc hạ của hắn không còn dùng được, cùng lúc đó cơ thể lại bị phá hoại, gần
đây đã
đến cực hạn, cho nên mới chó cùng rứt giậu muốn kéo theo cả Ma giáo xuống nước… Mọi chuyện
là như vậy, Lục Phiến Môn các ngươi
có thể bỏ qua cho ta chưa?
Sư huynh liếc xéo
xem thường: Nói nhiều quá, không thèm nghe.
Lục Cô Duyên ôm y lắc lắc, nhẹ giọng gọi: Bảo bảo.
Sư huynh đạp một phát: Ây da ngươi đừng nghịch mà, ở đây có nhiều người như vậy.
Lục Cô Duyên nháy nháy mấy cái mắt với Cơ Vô Tà: Ngươi cứ mặc kệ đi, để ta dắt tức phụ (1) ta về nhà thuyết phục.