Đối mặt với sư huynh bướng bỉnh lại còn ngốc nghếch như thế, Lâm Nhiễm
cũng tức muốn nổ phổi, không chút hy vọng giải thích: Nếu ngươi
không tin, bây giờ chúng ta
đi Ma giáo tìm Phùng Khôn với Thái Toàn ra cho ngươi xem, đây rõ ràng là vu oan giá họa.
Sư huynh thương xót
nhìn Lâm Nhiễm, bắt
đầu đọc thơ: Vấn thế gian tình vi hà vật?
Lúc này có một giọng nam truyền tới từ phía sau hai người, đọc tiếp nửa câu sau: Trực giáo nhân sinh tử tương hứa. (1)
Sư huynh đạp một phát: Đồ quỷ!
Lâm Nhiễm giật giật khóe miệng, quay
đầu lại nhìn, nhất thời bị hai kẻ ôm ôm ấp ấp như giữa chốn không người chói cho mù mắt. Người đến khỏi hỏi cũng biết nhất
định là Lục Cô Duyên, hắn mặc nguyên cây đen thui, nửa
khuôn mặt lấy khăn che khuất, lộ ra đôi mày dài đậm cùng đôi mắt hoa đào đầy ý cười, cười lên có nét xấu xa, khỏi cần coi hết mặt cũng biết là nhìn không tệ, trách không
được
sư huynh bị mê hoặc đến mức lục thân không nhận (2).
Sư huynh cùng Lục Cô Duyên quấn tới quấn lui một lúc mới cảm thấy trang phục của hắn có hơi sai sai, liền hỏi: Ngươi mặc như vầy là muốn làm gì?
Lục Cô Duyên
nháy nháy mắt: Làm chuyện xấu.
Sư huynh: Đáng ghét, không được.
Lâm Nhiễm bỗng chốc run rẩy nổi hết cả da gà.
Lục Cô Duyên cười cong cả mắt: Ta làm xong rồi.
Sư huynh ngạc nhiên nói: Chuyện xấu gì vậy?
Lục Cô Duyên nín cười nói: Ta vừa mới tới phủ đệ của Phương Thanh Trì, bắt một con chuột thả vào trong quần áo hắn.
Sư huynh:
Ngươi thật là nghịch ngợm quá đi.
Lâm Nhiễm:…
Lục Cô Duyên: Đợi một lúc nữa ngươi sẽ biết.