Lâm Nhiễm ngồi trên bô vẫn cố gắng dùng sức, nhưng mà không có gì vẫn là không có gì.
Giáo chủ: Ngươi nhất định là đang lừa ta.
Lâm Nhiễm mặt mũi khổ sở chém gió: Không phải mà, mới rồi đột nhiên đau lắm, bây giờ lại không đau nữa.
Giáo chủ: Phụt.
(cười đó)
Lâm Nhiễm:…
Giáo chủ lạnh lùng: Thôi đi, lại đây ngủ.
Lâm Nhiễm không dám sinh sự nữa, đành căng da đầu mà lết qua, mặc nguyên quần áo nhảy lên giường.
Giáo chủ vươn một cánh tay cản hắn lại: Cởi.
Lâm Nhiễm thở một hơi thật dài, chuẩn bị tinh thần cúc non tàn tạ, hiên ngang lẫm liệt cởi hỉ phục, run rẩy lập cập bò vào trong giường nằm xuống, lòng liên tục tự nhắc nhở, mình là bộ khoái, đây là vì dân phục vụ, vì dân phục vụ trong lòng ngọt ngào.
Nhưng mà đợi nửa ngày giáo chủ cũng không nhào qua, thậm chí còn không thèm liếc Lâm Nhiễm một cái, nghiêng người quay lưng vào mặt hắn mà ngủ.
Lâm Nhiễm nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ coi như tránh được một kiếp, nhưng lại căng thẳng đến mức ngủ không được, đành phải nhìn chằm chằm màn giường ngẩn người tự hỏi sau này tính sao, nhưng mà nghĩ một lúc trong đầu không thể khống chế hiện lên mấy hình ảnh hỏng bét, hạ thân cũng từ từ có phản ứng.
Lâm Nhiễm:…
Đệt a, xuân dược.
Đúng lúc này, giáo chủ đột nhiên soạt một tiếng xoay người lại.
Lâm Nhiễm vội kéo chăn che lấy hạ thân: … Hây, ngươi chưa ngủ a.
Giáo chủ nhướn mày, kéo chăn về phía mình: Ta lạnh.
Lâm Nhiễm gượng cười ha ha, vì che hạ thân mà mạo hiểm tính mạng giật chăn với Ma giáo giáo chủ: Ta, ta cũng lạnh.
Giáo chủ mỉm cười ôm Lâm Nhiễm: Vi phu15
ôm ngươi ngủ.
Lâm Nhiễm bị ép rúc vào ngực giáo chủ, ngốc luôn. Dược hiệu của thuốc khiến cho cái gì đó đứng thẳng lên, phi thường không xong chọc vào đùi giáo chủ.
Giáo chủ tự tiếu phi tiếu16
hửm một tiếng, lập tức cầm lấy cái gì đó của Lâm Nhiễm hỏi: Đây là cái gì?
Lâm Nhiễm trầm mặc một lát:… Ngươi không có hả?
Giáo chủ: Sao lại không.
Lâm Nhiễm: Vậy mà ngươi còn hỏi.
Hai mắt Giáo chủ nguy hiểm nheo lại.