Đang lúc hai người đánh nhau hăng hái, Phương Thanh Trì
đột nhiên khổ sở ôm đầu ngã lăn xuống
đất, mặt mũi dữ tợn không ngừng lăn lộn tru tréo, những chỗ tay mặt cổ lộ ra ngoài nhìn thấy mạch máu trồi lên phập phồng, nhìn như có vật sống chuyển động dưới da, dần dần màu da biến thành tím đỏ, cả người Phương Thanh Trì phù lên, hắn vốn đang lăn lộn đầy đất như phát dại,sau đó sưng phù như heo thì lại ngồi lên, qua một lúcdị trạng mới bớt đi, nhìn qua thấy đỡ hơn nhiều.
Lâm Nhiễm trợn mắt há mồm, nhìn Cơ Vô Tà
nói: Nhìn hắn còn giống ma giáo giáo chủ hơn cả ngươi.
Cơ Vô Tà
nhướn mày: Sao, ngươi mong
vi phu cũng biến thành như vậy hả?
Lâm Nhiễm nghiêm túc: Ngươi học tập người ta một chút đi kìa.
Cơ Vô Tà
cười nhẹ: Hắn tu luyện tà môn công pháp, tẩu hỏa nhập ma.
Đúng rồi, bây giờ ngươi có hét vào tai hắn chưa chắn hắn đã nghe được đâu.
Lâm Nhiễm thông minh đột xuất: Tẩu hỏa nhập ma… Chẳng lẽ thai phụ là hắn bắt sao?
Cơ Vô Tà
liếc hắn: Là ta bắt, ta luyện
đan, ta xấu xa.
Lâm Nhiễm đỏ mặt: Ngươi nói ngược rồi, ngươi dỗi đúng không.
Cơ Vô Tà
thản nhiên nói: Dù sao ta cũng xấu xa, ta còn ăn thit con nít nữa.
Lâm Nhiễm túm tay áo y lắc lắc: Ngươi không xấu, ta sai rồi.
Cơ Vô Tà
nắn cằm hắn: Phu nhân sau này có sợ ta nữa không?
Lâm Nhiễm: Không sợ.
Cơ Vô Tà: Chứng minh cho
vi phu xem.
Lâm Nhiễm mơ hồ: Làm sao chứng minh được?
Cơ Vô Tà
Chỉ chỉ hai má mình.
Lâm Nhiễm
hiểu ý người mà chỉ chỉ đầu mình.
Cơ Vô Tà
híp mắt nhìn hắn: Giả bộ ngốc.
Lâm Nhiễm cười ngây thơ: Đâu có a.
Cơ Vô Tà cười đầy ẩn ý,
đột nhiên chuyển đề tài: Xem đủ chưa?
Lâm Nhiễm: Đủ rồi.
Cơ Vô Tà
ôm lấy hắn: Vậy chúng ta về giáo đi, lần sau nhớ trước mặt nhạc phụ
đại nhân nói tốt cho ta một chút, vi phu còn trẻ, chưa muốn bị bêu đầu.
Lâm Nhiễm trịnh trọng
đáp
ứng: Được.
Nhưng mà nhạc phụ ngươi đã không còn là nhạc phụ ngươi nữa rồi, cứ theo đà này có khi phải đổi thành gọi là nhạc mẫu đó.