Trăng sáng vằng vặc.
Một nam tử cao lớn diện mạo hiên ngang, dung nhan tuấn tú
đứng trong sân, thở hồng hộc đá vào tường, xoay người lại thì thấy mắt trai đã bị người ta đánh bầm tím.
Lâm Nhiễm ghé vào nóc nhà, thật cẩn thận ôm lấy cánh tay Cơ Vô Tà, dùng khẩu
hình hỏi: Đây là ai?
Cơ Vô Tà
ôm sát lấy thắt lưng
Lâm Nhiễm, nhẹ giong nói: Võ lâm minh chủ.
Lâm Nhiễm nhất thời lo lắng cho nhân sĩ võ
lâm ở thế giới này.
Bởi vì
võ lâm minh chủ của bọn họ thoạt nhìn vô cùng đần, đá xong tường lại bưng mặt khóc, khóc một hồi lại hung hăng nghiến răng nghiến lợi mắng chửi: Đồ khốn! Ta thề không đội trời chung với ngươi!
Cơ Vô Tà
phụt một tiếng cười ra.
Lâm Nhiễm
vội vã che miệng y, căng thẳng liếc mắt ý bảo hắn đừng lên tiếng, đây là đang nhìn trộm đó có thể có tự giác một chút hay không, hơn nữa nghe nói mấy người võ công cao cường
thính lực
đều
đặc biệt nhạy cảm đó.
Cơ Vô Tà
thuận thế liếʍ liếʍ lòng bàn tay Lâm Nhiễm, Lâm Nhiễm rút tay về chùi chùi.
Cơ Vô Tà
nhỏ giọng
nói: Phu nhân đừng sợ, vành mắt hắn bầm là do ta đánh hai ngày trước, ta
phát hiện hắn đánh không lại ta.
Phương Thanh Trì tiếp tục mắng: Đồ khốn nạn! Ta treo vợ ngươi lên cây!
Cơ Vô Tà
mờ ám nhìn nhìn
Lâm Nhiễm: Hắn còn mắng ta, vợ ta đang trên nóc nhà đây.
Lâm Nhiễm
liền nhéo lưng y một cái.
Rốt cuộc ngươi có hiểu nghĩa cái chữ “treo” đó hay không.
Cơ Vô Tà
cũng thò tay bấm eo
Lâm Nhiễm, hai người nằm trên nóc nhà chọt quan nhéo lại y như hai đứa con nít, không hề có phong phạm của
ma giáo giáo chủ điên loạn hay tiểu thϊếp thứ mười tám tâm địa rắn rết gì cả.