Lâm Nhiễm không biết nói gì thì phải, im lặng
đưa cho sư huynh một cái khăn.
Sư huynh khóc thút thít lau mặt, vừa lau vừa kể: Trước đây có một thời gian ta cùng sư phụ truy tung một
giang dương đại
đạo tên là Lục Cô Duyên, có một
đêm bọn ta tra
được khách điếm hắn nghỉ chân, sư phụ vào trước
bắt người, để ta ở ngoài tiếp ứng.
Lâm Nhiễm vuốt vuốt lưng dỗ sư huynh.
Sư huynh đau đớn
kế lại: ta đợi ngoài cửa nửa ngày,
đột nhiên nghe thấy bên trong không có
động tĩnh gì, liền vào xem xét, kết quả phát hiện sư phụ cùng hắn xáp lại đánh nhau, ai cũng không đánh lại ai, đang lúc giằng co, thế là sư phụ
đã kêu ta công kích chỗ hiểm của Lục Cô Duyên, ta cân nhắc, chỗ hiểm của nam nhân không phải là gì đó đó sao, sau đó ta liền chụp lấy, uy hϊếp hắn còn dám cử động ta liền bóp nát.
Lâm Nhiễm cạn lời, vừa
đau lòng sư huynh, vừa phi thường
đau lòng cho chỉ số thông minh của sư huynh.
Sư huynh nức nở: Thế là hắn cũng không dám cử
động, ta cứ thê scaamf gì đó đó của hắn, đến tận khi sư phụ trói chặt hắn lại, ta xòe tay nhìn mới phát hiện trong lòng bàn tay
đều là, khụ……
đều là mồ hôi.
Lâm Nhiễm yên lặng
đỡ trán,
đã hoàn toàn không muốn nghe
tình tiết kế tiếp, rất hỏng bét, rất ô uế.
Sư huynh: Sau này hắn bị nhốt vào
đại lao, chỉ là nhốt được mấy ngày hắn đã vượt ngục bỏ trốn, sau đó vẫn không nghe gì về hắn, ngày
đó ta nằm trên mái nhà
bị phong bế huyệtđạo, không nghĩ
đến hắn đúng lúc đó lại
đi ngang qua, thế là hắn liền bảo lần trước ta bóp gì đó đó của hắn rất mạnh hình như hư mất rồi, hắn phải
ăn miếng trả miếng, bóp hư của ta luôn, nhưng ta lại
thấy khi đó ta không có bóp mạnh như vậy không thể bóp hư được, ta liền bảo hắn không được nói lung tung đầu năm nay chúng ta nói chuyện đều phải có chứng cớ, hắn liền bảo vậy phải thử thử một chút xem có phải bóp hư rồi không, ta liền bảo được thử thì thử, sau đó… oa…
Lâm Nhiễm nghe xong choáng hết cả đầu:…
Tào
điểm (1) nhiều lắm.
Lần trước bảo bất kể trên giang hồ phát sinh án tử gì bất kể có chứng cớ hay không
đều phải điều tra Cơ Vô Tà
hiện giờ lại bảo nói chuyện phải có chứng cớ.
Sư huynh đỏ mặt: Quả nhiên là không có bóp hỏng mà! Hắn cố ý!
Lâm Nhiễm
vỗ vỗ vai sư huynh: Sư huynh, ngươi đừng sợ, chúng ta là Lục Phiến Môn mà còn có thể để hắn ức hϊếp sao? Hắn trông như thế nào, chúng ta cùng về tìm hắn tính sổ.
Sư huynh ánh mắt mơ hồ, vẻ mặt mộng huyễn: Hắn trông… rất là đẹp.
Lâm Nhiễm
trầm mặc một lát: Sư huynh, ngươi không phải là vừa ý
hắn rồi
đi.
Sư huynh bĩu môi
đánh Lâm Nhiễm
một cái: Nói gì vậy chứ, ta hận hắn còn không hết.
Lâm Nhiễm: Nah, ha ha.
Sư huynh vô cùng
ủy khuất: Hức.
Lâm Nhiễm không hề thành ý an ủi: Ngươi như vầy cũng coi như là bị thương trong khi làm nhiệm vụ, đều là vì bắt giang dương đại
đạo phục vụ dân chúng, nếu không phải ngươi trước đó từng bắt hắn, hắn cũng sẽ không đối xử với ngươi như vậy.
Sư huynh sâu sắc đồng ý: Cũng đúng, là bị thương trong khi làm nhiệm vụ.
Lâm Nhiễm: Ngươi có còn nhớ
đêm ta và Cơ Vô Tà
thành thân
ngươi từng nói gì với ta không?
Sư huynh đầy mặt ngốc moe: Gì?
Lâm Nhiễm đầy mặt chân thành: Vì dân phục vụ trong lòng ngọt ngào.
Sư huynh đỏ mặt: … Ta sai rồi, không có ngọt, thậm chí có hơi mặn mặn nữa.