Sư huynh đi rất nhanh, vận khinh công bay xoẹt xoẹt trên nóc nhà, nhưng bay nửa ngày cũng không thấy bóng dáng Cơ Vô Tà.
Sư huynh hối hận vỗ đùi: Lạc mất rồi, đều tại ngươi nhây đó.
Lâm Nhiễm thầm kêu may quá đi.
Sư huynh nghĩ nghĩ, lại chạy lùi về một đoạn: Chúng ta ngồi trên nóc nhà này đợi, Cơ Vô Tà dẫn người đi đường này, chúng ta chờ y về nói không chừng lại có thể phát hiện gì đó.
Lâm Nhiễm không thể cựa quậy không có thể nói chuyện, hơn nữa vô cùng mắc tè, cả người tâm như tro tàn2.
Sư huynh gỡ từ bên xuống một hồ lô rượu nhỏ, đắc ý hớp một ngụm, còn rất hiểu lòng người mà nâng đầu Lâm Nhiễm trút cho hắn một ngụm: Này, nếm thử lê hoa bạch loại tốt này, khỏi mất công chê sư huynh không thương ngươi.
Lâm Nhiễm bất ngờ không kịp phòng uống một họng, nhất thời cảm giác càng mắc tè.
Hai người nằm đó đợi đến gần sáng, chân trời phiếm ánh dương.
Lúc này từ xa truyền đến tiếng xe ngựa, Cơ Vô Tà cưỡi ngựa cùng mấy tâm phúc đằng trước dẫn đường, đằng sau là một chuỗi xe ngựa, một đám hắc y nhân bọc đội xe ngựa ở giữa, bảo vệ nghiêm mật. Đám hắc y nhân đó đều là đệ tử Ma giáo thuộc hạ của Cơ Vô Tà, rất nhiều người bị thương, nhìn như vừa mới trải qua một trận ác chiến.
Từ trong xe ngựa truyền ra tiếng khóc lóc la hét thê lương của phụ nữ ngay cả tiếng vó ngựa cũng không át được, một cánh tay đầy máu từ sau rèm một chiếc xe vươn ra, nắm chặt lấy màn xe, chẳng được bao lâu lại vô lực rơi xuống.
Nhìn sao cũng thấy rất có vấn đề.
Sư huynh rút kiếm ra, im lặng vận khinh công đuổi theo.
Mà Lâm Nhiễm thì như một xác chết bị người ta phơi nơi hoang dã, lẻ loi trơ trọi nằm trên mái nhà, mắt rưng rưng nhìn lên sao mai trên trời liều mạng nhịn tè, vừa không động đậy được vừa không thể nói chuyện, nhân sinh lâm vào khốn cảnh trước nay chưa từng thấy.
Sau khi để quên yêu bài và kiếm, sư huynh thành công vứt lại luôn sư đệ.