Lâm Nhiễm ôm chặt lấy cột giường: Ngươi đừng mơ tưởng, ta không đi.
Sư huynh: Sư đệ ngoan, chẳng lẽ ngươi không muốn sớm kết án một chút sao?
Lâm Nhiễm lắc đầu như trống bỏi.
Sư huynh tặc lưỡi một cái, thò tay túm Lâm Nhiễm làm bộ tính xách người đi.
Lâm Nhiễm đổi ý, cắn răng một cái thẳng thắn nói: Sư huynh ngươi nghe ta nói đã! Ta thật ra không phải sư đệ ngươi, ta từ tương lai xuyên tới đây, xuyên tới đó ngươi có hiểu không? Chính là hồn phách ta thay thế hồn phách sư đệ ngươi, ta căn bản không biết dùng đao ta chỉ là học sinh thôi ta hại chết cả hai chúng ta mất…
Sư huynh trừng mắt liếc hắn một cái, quyết đoán điểm huyệt hắn, không kiên nhẫn nói: Đừng ép ta.
Lâm Nhiễm gào khàn cả giọng: Ngươi đừng không tin ta, ta chứng minh cho ngươi xem! Ngươi muốn biết cái gì? Bảng tuần hoàn các nguyên tố hóa học ngươi có biết không? Ba định luật lớn của Newton ngươi có biết không? Ta thật sự là tới từ thế giới kia mà!
Sư huynh lại pặc pặc hai cái điểm luôn á huyệt1
Lâm Nhiễm: Sư đệ, cái tật bịa chuyện này của ngươi sửa đi nha, ngươi lần trước còn gạt ta ngươi là tiên nhân hạ phàm kìa.
Lâm Nhiễm chỉ muốn kêu gào: Ưm ưm…
Sư huynh khiêng hắn đi: Đừng nhoi, muối sư huynh ăn qua nhiều hơn ngươi đó, sao có thể bị ngươi lừa chứ.
Vì thế Lâm Nhiễm bị sư huynh khiêng luôn trên vai, xách đi truy tung Cơ Vô Tà.