Tại cái thời khắc cận kề của sự sụp đổ này, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Cơ Vô Tà: Vào đi.
Một Ma giáo đệ tử ăn mặc nghiêm chỉnh đẩy cửa vào, quỳ một gối xuống đất: Khởi bẩm giáo chủ, chúng huynh đệ đã chuẩn bị sẵn sàng, hiện chỉ chờ giáo chủ ngài hạ lệnh.
Cơ Vô Tà đứng dậy, uy nghiêm nói: Được, ta cùng đi với các ngươi, đợi ta thay quần áo đã.
Ma giáo đệ tử ©υиɠ kính đáp lời, lập tức lui ra.
Lâm Nhiễm nhất thời nhẹ nhàng thở ra.
Cơ Vô Tà nhướn mày: Thấy vi phu phải đi hình như ngươi rất là vui vẻ.
Lâm Nhiễm: Ta đây là thở dài, thở dài.
Cơ Vô Tà cười nhẹ, lấy ra một bộ y phục dạ hành16, đi đến sau bình phong thay. Y phục dạ hành này cắt may rất vừa vặn, ôm sát thân thể, lộ rõ vai rộng eo nhỏ chân dài dáng đẹp của Cơ Vô Tà, thêm cái mặt tinh xảo tuấn mỹ, nếu là ở hiện đại hoàn toàn có thể làm ông chồng quốc dân17, Lâm Nhiễm kìm lòng không đặng nhìn thêm một cái, cảm giác mỗi ngày mình cứ kêu tướng công tướng công thế này, có nguy cơ bị bẻ cho cong mất.
Cơ Vô Tà đến gần sờ sờ đầu hắn: Ngươi nhìn kỹ một chút, xong rồi vi phu đi ra ngoài bàn việc.
Lâm Nhiễm nhu thuận: Được.
Cơ Vô Tà ánh mắt chuyển chuyển: Ta đi rồi, nếu nhạc phụ đại nhân lại hiển linh…
Lâm Nhiễm cơ hồ sắp quỳ xuống: Ổng ấy sẽ không hiển linh!
Cơ Vô Tà cười khẽ: Nếu lại hiển linh thì làm sao bây giờ?
Lâm Nhiễm hữu khí vô lực: Ta siêu độ cho ông ấy…
Cơ Vô Tà cười rất vui vẻ: Phu nhân ngoan.