Thừa dịp Cơ Vô Tà không có mặt, Lâm Nhiễm đi dạo lòng vòng dọc đường trong giáo, vậy mà đến nửa bà bầu cũng không gặp, thấy mặt trời sắp xuống núi, Lâm Nhiễm liền về phòng, còn vô cùng thông minh tùy tay rút một quyển sách trên giá xuống làm bộ làm tịch mà đọc, phòng ngừa bị Cơ Vô Tà hỏi tới.
Quả nhiên chẳng bao lâu sau Cơ Vô Tà đẩy cửa bước vào.
Lâm Nhiễm dụi dụi mắt, bộ dạng như đọc sách nhiều mệt muốn chết: Tướng công.
Cơ Vô Tà liếc nhìn: Vợ mười tám, đang đọc sách hả?
Lâm Nhiễm: Ừm.
Cơ Vô Tà: Đọc một đoạn cho vi phu nghe chút.
Lâm Nhiễm ưu thương nhìn nhìn quyển sách trên tay, chữ từ thời cổ đại, phi thường trừu tượng, một chữ cũng không đọc nổi:…
Cơ Vô Tà cười tươi như hoa nhìn Lâm Nhiễm, hai người trầm mặc nhìn nhau mười giây, sau đó Cơ Vô Tà bước đến, rút quyển sách trên tay Lâm Nhiễm, nhìn cái bìa, nhẩm từng chữ một: Phòng —— trung —— thuật ——12
Lâm Nhiễm mém nữa chết luôn.
Cơ Vô Tà vui sướиɠ: Phu nhân có học được chiêu nào không?
Lâm Nhiễm hữu khí vô lực13: Chưa đâu… Ta vừa mới bắt đầu đọc…
Cơ Vô Tà đặt lại sách lên bàn: Nah, vậy đọc tiếp đi.
Lâm Nhiễm kiên trì: Ừ…
Cơ Vô Tà ngồi đối diện Lâm Nhiễm: Học nhi mà tập chi, bất diệc thuyết hồ, hiểu không?
Lâm Nhiễm đơ người: Không hiểu.
Cơ Vô Tà siêng năng: những lời này có ý là, ứng dụng những gì học được vào thực tiễn là chuyện rất thú vị đó.
Lâm Nhiễm mặt đỏ tai hồng gật đầu: Ừ.
Cơ Vô Tà nhẹ nhàng nắn cằm Lâm Nhiễm: Cố gắng học nha, tới tối vi phu muốn nghiệm thu.
Lâm Nhiễm:…
Không đúng không đúng, ngươi không phải bất lực sao? Ngươi rốt cuộc có bất lực hay không a?