Lâm Nhiễm quay đầu qua nhìn một cái, sư huynh hoảng sợ cuộn mình trong góc giường.
Cả người hiện ra một chữ “túng”1
to đùng.
Lâm Nhiễm khóc hu hu đấm hắn: đều tại ngươi, bò vào làm gì chứ!
Sư huynh thở phào một hơi, phục hồi tinh thần: xem ra hắn hạ quyết tâm không vạch trần ngươi, làm bộ làm tịch cho Lục Phiến Môn xem. Một khi đã vậy, ngươi cứ ở bên cạnh hắn nhất định sẽ không tra xét ra được cái gì cả.
Lâm Nhiễm cơ trí: nếu tra không được vậy ta đi nha, tạm biệt sư huynh.
Sư huynh thò túm hắn lại, làm động tác cắt cổ: trước khi quăng được Cơ Vô Tà vào đại lao chém đầu ngươi đừng có hòng mà chạy.
Lâm Nhiễm đầy mặt cầu xin: Vậy chứ giờ ta phải làm cái gì?
Sư huynh: ngươi có thể xâm nhập hậu cung của y, đám nam sủng của Cơ Vô Tà nhất định là biết chút này chút nọ. Phe ta vừa mới tìm hiểu được Cơ Vô Tà đã an trí2
mười bảy nam sủng trước trong một đại viện3, chỉ có ngươi là ở riêng thôi đó.
Lâm Nhiễm nhất thời cảm thấy có chút đáng sợ: Tại sao?
Sư huynh nghiêm túc nói: Chắc tại ngươi xấu?
Lâm Nhiễm lập tức lại nện y mấy cái.
Sư huynh: tóm lại ngươi đi xem thử, làm quen với bọn họ rồi hỏi chuyện thử xem, gần đây rất nhiều nơi đều có nhân báo quan nói bà bầu nhà mình đi lạc, mới hai tháng đã có hơn trăm người mất tích, chúng ta thấy chuyện này không đơn giản, tám phần là có liên lụy đến Cơ Vô Tà.
Lâm Nhiễm nghi hoặc: Ý ngươi là Cơ Vô Tà bắt cóc hơn trăm bà bầu?
Sư huynh: Đúng.
Lâm Nhiễm: Có bằng chứng gì không?
Sư huynh vỗ vỗ vai của hắn nói lời thấm thía: Dì mười tám, ngươi nhớ này, bất kể là loại án gì, trước hết đều phải điều tra Cơ Vô Tà.
Lâm Nhiễm: Vì sao?
Sư huynh: Vì y xấu xa.
Lâm Nhiễm bất đắc dĩ: Vậy nên Cơ Vô Tà chính là chịu oan chuyên nghiệp hả?
Sư huynh: Ma giáo không chuyện ác nào không làm, thêm một chuyện cũng không nhiều thêm bớt một chuyện cũng không ít đi.
Lâm Nhiễm trợn trắng mắt: Vậy ta đi tìm thử xem đã, hơn trăm bà bầu, mục tiêu lớn như vậy, nếu thực sự ở đây vậy nhất định cũng không khó tìm.
Sư huynh gật đầu: Ngoan, sư huynh đi trước, có rảnh lại đến tìm ngươi.
Lâm Nhiễm cầm lấy kiếm sư huynh đặt trên giường: Sư huynh, quên kiếm.
Sư huynh nhận kiếm: Lại quên lung tung rồi, hì hì.
Lâm Nhiễm âm u nói: Sư huynh, ngươi làm sao mà sống được đến bây giờ hả?
Sư huynh mất hứng: Sao lại nói chuyện với sư huynh kiểu đó hả, chẳng ngoan gì cả.