- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Ngược
- Gián Đập Không Chết
- Chương 8
Gián Đập Không Chết
Chương 8
“Cậu chạy đến chỗ đó làm cái gì? Cậu……Cậu……Cậu ăn nhầm thuốc sao?”
Dùng ngón trỏ chỉ vào mũi Đại Địa, Trương Lãng thật sự không thể tưởng tượng nổi là Đại Địa sẽ đi đến loại địa phương như thế.
“Cậu mới ăn nhầm thuốc ấy! Tôi chỉ là muốn đi xem xem những người đó có gì khác biệt với chúng ta không thôi.”
Đại Địa gạt ngón tay của Trương Lãng ra, tiếp tục công việc thu dọn phòng ở của mình.
“Có nhìn ra chỗ nào khác biệt không? Mặc váy? Làm ngực nhân tạo? Bộ ngực không lớn nhìn có đẹp hay không? Có người nào tính cách thay đổi rõ ràng không?”
Trương Lãng bắt đầu cảm thấy hứng thú.
“Chỗ đó chỉ là quán bar bình thường! Không phải nơi tuyển người yêu!……Đầu óc cậu chỉ có bộ ngực của phụ nữ phải không? Còn lớn hay không lớn, cậu cứ dứt khoát tìm một người có thể trọng 200kg đi, cam đoan là còn to hơn nữa! Khoảng thời gian trước, trên báo có đăng tin một người đàn ông chết vì ngạt thở —- nguyên nhân chính là vì ngực vợ quá lớn! Tôi một chút cũng không cảm thấy kỳ quái tương lai cậu chính là người thứ hai.”
Nghe xong lời nói của Trương Lãng càng thấy xác định rằng hắn không phải bị đồng tính luyến ái thật. Đem khăn lau ném lên mặt Trương Lãng, Đại Địa bày ra tư thế người vợ bạo ngược.
“Nếu cậu ăn no rồi, liền để tôi thu dọn bàn ăn! Đừng có ở chỗ này như con nít lề mề ngồi một chỗ kéo tôi tán dóc nữa!”
“Vâng! Bác gái Cừu……Ặc, bác gái Cừu, còn chưa kịp học hỏi bác [Thần Nông giá] rốt cuộc là thứ gì, xin bác giải thích cho cháu một lần đi.”
Trương Lãng vẫn chưa chịu từ bỏ mà hỏi.
“Tôi hỏi cậu……cậu rốt cuộc có yêu tôi không đó?”
Đại Địa đột nhiên chuyển trọng tâm câu chuyện.
Trương Lãng ngây người, sao lại thế này? Nên trả lời sau đây? Vô thức trả lời:
“Tôi đang ăn cơm, chờ tôi ăn xong rồi lại hỏi nhé. Đây là phép lịch sự tối thiểu. Đại Địa, xới thêm cho tôi một chén cơm.”
Nói xong cầm chén đưa qua.
Bất đắc dĩ cầm bát, giúp hắn xới thêm.
“Nhiều thế này rồi, đủ chưa?”
“Ừm, hình như hơi ít……”
Lại xới, đưa qua.
“Đủ chưa?”
“Hình như hơi nhiều……”
“Cậu cứ ăn đi, ăn không hết thì bỏ lại trong bát!”
Đại Địa không kiên nhẫn mà đặt bát xuống trước mặt Trương Lãng.
“Vậy sao được! Cậu không phải luôn luôn nói đồ ăn không được để thừa không được lãng phí sao? Lãng phí là phạm tội cực ác sao? Sao đang dưng lại thay đổi tôn chỉ?”
Nhấc đôi đũa chọc chọc thịt viên trong bát, Trương Lãng nói.
“Tôi không có thay đổi tôn chỉ. Chỉ là muốn để cậu ăn nhanh lên!”
Đại Địa đã thu dọn sửa sang lại phòng khách được bảy tám phần đáp lại.
“Ăn nhanh lên? Vậy rất không tốt cho dạ dày. Hiện tại tôi cơ bản có thể được coi là người bệnh, cậu muốn tôi lại mắc thêm bệnh dạ dày rất hiếm gặp sao? Được rồi, tôi ăn nhanh lên.”
Trương Lãng lại gắp một miếng thịt viên nhét vào miệng, vẻ mặt thống khổ cắn nuốt.
“Cậu ăn từ từ đi. Đừng ăn nhanh như vậy. Cẩn thận bị nghẹn.”
Đại Địa cảm thấy bản thân mình hình như có chút hung dữ, liền thả lỏng sắc mặt nói.
Và từng miếng từng miếng cơm vào miệng, đầu óc Trương Lãng nhanh chóng chuyển động. Nếu ăn ngay nói thẳng với Đại Địa, như vậy kết cục chắc chắn là cả ba chi còn lại sẽ giống như tay trái được bó thạch cao tiêu chuẩn. Nhưng nếu như bảo hắn nói yêu Đại Địa, hắn lại cảm thấy mọi việc không phải như thế. Hắn quả thật là muốn thượng Đại Địa, nhưng cái này cùng với yêu có gì giống nha. Ai, sầu a! Sao Đại Địa da mặt mỏng như vậy lại đột nhiên đưa ra vấn đề mẫn cảm như vậy chứ? Hay là, cậu ta căn bản không phải da mặt mỏng mà là ít gân cốt thôi?
Ăn có chậm đến đâu, thì cơm trong bát vẫn sẽ giảm bớt.
“Gạo này ăn không tệ, cậu mua ở đâu vậy?”
“Hở? À, đó là bác gái dưới lầu nói cho tôi biết, bảo tôi đến ngay chợ của nông dân mà mua. Nói là hàng mới nấu lên sẽ thấy rất thơm. Sao rồi, hương vị rất ngon chứ.”
Đại Địa vui vẻ hớn hở nói. Bác nhà nông kia rất tốt, nhìn thấy hắn mua một lúc 50 cân, liền tặng thêm một cân nữa!
“Uhm! Không tồi không tồi! Bác gái dưới lầu quả thật rất là nhiệt tình. Con bác ấy đang thi trên đại học phải không?”
“Hình như là chưa thi xong đâu, nghe bác ấy nói hình như phải kiểm tra thêm một lần nữa. Khiến cho con bác ấy mỗi ngày đều phải đi học lớp bổ túc.”
“Thật đáng thương! Vậy phải đến thứ mấy mới có thể về nhà? Thi không phải là chỉ cần học thuộc thôi sao, có cần phải bức đến như thế không? Con mẹ nó trẻ con bây giờ thật đúng là vất vả!”
Trương Lãng không thể không cảm khái mà nói.
“Thứ ba là về rồi đi? Đúng vậy, mỗi lần thấy đứa nhỏ kia, đều cảm thấy quá là mệt mỏi. Năm nay đều đã 20 mà còn phải ngày ngày cắp sách đến trường. Sang năm nếu như còn kiểm tra như vậy nữa, chỉ sợ nó sẽ phải nhảy lầu mất.
Đại Địa tràn ngập đồng tình với đứa con của bác gái dưới lầu.
“Đại Địa, nếu như mẹ tôi còn sống, cậu nói hiện tại bà đang làm cái gì?”
Trương Lãng lấy một con sứa đặt vào miệng nhai, ừm, cắn thấy rất giòn.
Đại Địa cuối cùng cũng thu dọn gọn phòng khách rồi nghe Trương Lãng hỏi như vậy, lặng yên trong chốc lát, rót cho mình một chén trà nhài, kéo ghế đến ngồi trước mặt Trương Lãng.
“Bà ấy……hẳn là đang ngủ đi.”
Đại Địa đáp lại.
“Ngủ? A, đều đã đến giờ này rồi! Trời ơi! Sáng sớm ngày mai tôi còn có cuộc họp, cái gì cũng vẫn chưa chuẩn bị! Đại Địa nha, phiền cậu thu dọn bàn ăn nhé, tôi về phòng chuẩn bị tư liệu cho cuộc họp ngày mai. Ngủ ngon!”
Buông bát cơm ăn còn thừa mấy hạt, Trương Lãng lấy tốc độ của con gián lúc chạy trốn mà chạy về phòng.
‘Rầm!’ một tiếng đóng cửa lại.
“Thật là, luôn ồn ào nóng vội như thế. Đóng cửa cũng không nhớ là phải nhẹ một chút.”
Đại Địa dường như đã quên cái gì đó nhận mệnh thu dọn bàn ăn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, nháy mắt là sẽ đến lễ mừng năm mới. Từ lần đó nói chuyện đến bây giờ, Trương Lãng vẫn mắc kẹt trong vấn đề có yêu Đại Địa hay không, cố tình né tránh nói sang chuyện khác. Đại Địa thấy hắn không muốn trả lời thắng thắn, cũng vui vẻ làm bộ cái gì cũng không biết, tiếp tục cuộc sống trước kia. Việc quấy rối *** của Trương Lãng vẫn như cũ khi có khi không, mà biện pháp đối xử của Đại Địa là trực tiếp vung nắm đấm qua. Khiến cho toàn thân Trương Lãng thường xuyên xanh xanh tím tím. Nhưng cánh tay trái cũng đã khỏi hẳn —- Đại Địa lúc đánh đều tránh đi chỗ này.
Ngồi trong xe đua bốn bánh của Trương Lãng, Đại Địa tự kiểm lại một lần mấy ngón võ mà ông cụ ngày trước hay cho cậu đồ ăn vặt đã dạy cậu, —- ngón võ cậu học được, nhưng 90% phần trăm là cho Trương Lãng ăn!
“Ông già kia còn sống không? Lần trước gặp có thể thấy là rất vui vẻ.”
Trương Lãng tức giận nói, đang yên đang lành làm cái gì mà lại kéo hắn đến chỗ ông già chết tiệt luôn bắt nạt kia chứ! Trương Lãng hắn chính là siêu cấp thù vặt.
“Cậu đừng có mỗi lần đều gọi ông già ông già được không? Ông ấy……”
Đại Địa kiểm tra mấy thứ mang tặng ông không có sót hay thiếu thứ gì, ngẩng đầu lên nói chuyện với Trương Lãng.
“Ông ấy cũng không có để ý nha, tôi cũng đã gọi như vậy được 20 năm rồi, cũng chưa từng thấy ông ấy khó chịu!”
Chỉnh lại tay lái, Trương Lãng giơ lên ngón tay giữa với cái xe vừa mới phóng vọt qua.
“Hừ, gấp cái gì chứ! Vội chết mày đi!”
“Ông ấy là bụng Tể tướng có thể chống thuyền! Không thèm chấp nhặt với tên nhóc con như cậu!”
Đại Địa ngắt lời hắn.
“Đúng vậy, đúng vậy, tôi là tên nhóc con. Còn ông ấy là lão rùa bất tử!”
Trương Lãng nổi tính trẻ con bĩu môi.
“Cậu này!”
Đại Địa cười.
“Không phải lúc nhỏ, cậu trộm mất đám nho trong sân nhà ông nên mới bị đánh mông mấy cái à? Có cần thiết phải nhớ dai lâu như thế không?”
“Không cần? Kia sao có thể không cần! Cậu có biết trẻ con từ lúc năm tuổi đã bắt đầu có lòng tự trọng rồi không? Trương Lãng tôi đã lớn như thế, trừ Đại Địa cậu ra cũng chỉ có lão rùa già kia là từng đánh tôi. Những người khác tôi đều có đánh có trả, còn không phải là chính cậu giúp tôi báo thù!”
Trương Lãng không thuận theo.
“Tôi đánh được còn ông ấy thì không thể?”
“Đúng! Cậu đánh được còn ông ta thì không được!”
“Cậu đây là tư duy logic gì vậy? Còn có, ông ấy dạy dỗ cậu, chính là vì đám nho kia chuẩn bị đưa cho bọn nhỏ ở trong cô nhi viện. Cậu hái trộm rồi, ông ấy đương nhiên là sẽ giận.”
Đại Địa dở khóc dở cười.
“Hứ! Tôi cũng là đứa nhỏ trong cô nhi viện nha, nhấm nháp thử hương vị trước mọi người một chút thì có sao đâu? Nếu như chua thì mọi người ăn làm sao được. Huống hồ, những thứ người khác tặng nghe nói đều là cho mấy đứa nhỏ trong cô nhi viện, thực ra đến được miệng có mấy miếng chứ? Không thấy bóng dáng là chuyện thường! Tôi để cho mấy thứ ông ấy tặng được danh đúng với thực, ông ấy hẳn là phải cảm ơn tôi mới đúng! Còn có……”
“Còn có?”
Giúp Trương Lãng mở một đĩa nhạc, Đại Địa buồn cười nhìn Trương Lãng.
“Đương nhiên là còn! Lão già chết tiệt kia mỗi lần đều cho cậu đồ ăn vặt, cho tới bây giờ cũng không cho tôi! Cho dù tôi lấy lòng ông ấy, giúp ông ấy lau xe đạp, ông ấy cũng chưa từng cho tôi!”
“Trời đất! Tôi nói cậu sao đột nhiên lại có lòng tốt giúp ông ấy làm việc chứ? Thì ra cậu là vì đồ ăn vặt!”
Đại Địa cười lăn.
“Đó là đương nhiên. Có làm việc thì được trả công thôi, đây là chuyện tất nhiên! Cậu cười cái gì?! Dù sao tôi cũng không thể khiến cho ông ấy vui. Cũng không có được như cậu, cái gì cũng không cần làm, ông già kia liền ngoan ngoãn ôm mấy thứ kia cho.”
Trương Lãng lý sự với Đại Địa.
“Ha ha!……Tha cho tôi đi. Lại nói, đám đồ ăn vặt kia cuối cùng còn không phải đều đi vào trong bụng cậu sao. Tôi nghĩ ông Khổng e rằng đã biết chuyện tôi chia đồ ăn vặt cho cậu, cho nên mới cho tôi rất nhiều. Cậu không biết trước đây cậu đáng yêu như thế nào đâu, nhất là lúc tức giận. Cái miệng nhỏ vểnh cao lên nửa ngày! Đại khái là ông Khổng muốn nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của cậu lúc tức giận, cố ý trêu chọc cậu đi.”
Hai người xoay quanh vấn đề ông Khổng là có lòng trêu chọc (bắt nạt?) Trương Lãng, bàn luận một đường. Xe chạy đến cổng lớn của viện dưỡng lão [Trường Sinh], vẫn chưa bàn luận ra được kết quả gì.
Không để ý đến Trương Lãng tâm không cam lòng không nguyện, Đại Địa tự mình đem mấy thứ mua đến cho ông Khổng xách ra, xuống xe đi đến chỗ tiếp đón.
Ở chỗ tiếp đón điền tên cùng đối tượng đến thăm, chờ sau khi Trương Lãng chầm chậm đi đến đây, liền kéo hắn chạy đến chỗ ông Khổng đang ở —- phòng giải trí.
Cửa phòng giải trí đang rộng mở, từ bên ngoài có thể thấy được gương mặt an nhàn của các cụ già đang đi lại nói chuyện bên trong. Có vài người đang tụ lại nói chuyện, có nhóm đang đánh bài tú-lơ-khơ, có mấy người đang chơi cờ, cũng có người đang đan áo len……
Nhỏ giọng đi về hướng các cụ già đang nói chuyện, ông Khổng đang ngồi ở trong đó. Không biết ông nghe được cái gì mà đang ôm bụng cười to. Mấy sợi tóc bạc lơ thơ trên đầu rung lên rung xuống.
Còn chưa có mở miệng gọi, chỉ thấy ông Khổng trung khí mười phần kêu một tiếng với bọn họ:
“Ôi, chày gỗ nhỏ nhà ta cùng với cái đuôi của nó đến rồi kìa!”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Ngược
- Gián Đập Không Chết
- Chương 8