Đây là số phận của người bảo vệ.
Đây là nỗi bi ai của những người sống quang minh lỗi lạc.
Em ấy có thể làm hoa, có thể làm chim, tại sao nhất định phải làm cây đại thụ.
Tôi suy nghĩ cả đêm, ngày hôm sau, khi đưa Cố Kiều An đi ăn cùng chú Vương và những người khác, dưới mắt vẫn còn quầng thâm.
"Kiều An lớn nhanh thế này rồi sao?" Các chú các bác nhìn Cố Kiều An với vẻ vui mừng, "Thật sự trông rất khỏe mạnh, không tệ, không tệ."
Cố Kiều An cười híp mắt nói: "Ngày nào cháu cũng chạy bộ buổi sáng mà!"
Còn các dì thì nắm lấy tay tôi, vẻ mặt đầy thương cảm: "Tuệ Ninh, sao lại gầy đi rồi? Đêm qua không nghỉ ngơi tốt sao? Đợi khi Kiều An đỗ đại học, con cũng có thể nhẹ nhõm hơn..."
Tôi im lặng.
Ánh mắt tôi hướng lên, dừng lại trên mái tóc bạc của họ.
Thực ra, có người còn chưa đến bốn mươi tuổi.
Khi đối diện với tôi, họ vẫn giữ thái độ dè dặt, dù ánh mắt đầy sự quan tâm nhưng không dám hỏi nhiều, cũng không dám nói nhiều.
Có lẽ là vì khi còn nhỏ, tôi đã khóc thét lên: "Tại sao phải bắt người xấu? Tại sao tan làm rồi mà không về nhà? Tại sao không cho con gặp bố mẹ?"
Có lẽ vì sự thù hận và oán trách trong ánh mắt ngây thơ của tôi cũng đã làm tổn thương họ.
Tôi từng là người đã gào khóc trước cổng đồn cảnh sát. Cũng từng là người được các chú các bác cho ăn vặt trong viện kiểm sát. Từng là người đã mỉm cười ngọt ngào làm nũng trước mặt họ. Từng là người đã tự hào tuyên bố rằng sẽ trở thành kiểm sát trưởng số một thế giới. Cuối cùng lại trở thành bộ dạng lạnh lùng và sắc bén như bây giờ.
Tôi không quan tâm đến bất cứ điều gì, không để ý đến những vật ngoài thân, lặng lẽ rời khỏi nhà đi tới một địa phương không xa, bắt đầu buôn bán, trở thành một người kinh doanh.
Chúng tôi là con của liệt sĩ.
Con của liệt sĩ.
Danh phận này định sẵn chúng tôi sẽ không bao giờ sống quá khổ cực, từ nhỏ đến lớn, mọi phương diện trong cuộc sống đều có sự chăm sóc của nhà nước, dù là đi học hay khám bệnh, tất cả đều thuận lợi vô cùng. Dù cha mẹ đều đã mất, chúng tôi cũng không bao giờ phải chịu ác ý từ những người cùng trang lứa.
Thậm chí có thể nói, điều ác ý duy nhất mà chúng tôi từng tiếp xúc, chính là từ ngày thi đại học—có lẽ chỉ có sức mạnh siêu nhiên như vậy mới có thể phá vỡ sự che chở và thiện ý của những người xung quanh.