"Ôi, chị Tuệ Ninh diễn quá giỏi, chúng tớ đều bị lừa mà," một cô gái tóc ngắn vội vàng xin tha.
Tôi mỉm cười.
Diễn xuất của tôi không phải quá giỏi, chỉ là dù sao tôi cũng đã đi làm mấy năm, so với những sinh viên mới vào đời này, tất nhiên tôi hiểu cách che giấu cảm xúc hơn.
"Như vậy là không được," Cố Kiều An vẫn đang trò chuyện với họ, "Phải học cách nhìn xuyên qua biểu hiện để thấy được bản chất, nếu là tội phạm, không thể không để lại dấu vết..."
"Được rồi được rồi, sao còn chưa vào đại học mà đã bắt đầu thảo luận kiến thức chuyên ngành với chúng tớ rồi? Tất cả những thứ này đều từ những ghi chú mà cậu nói đến..."
Một cô gái khác đang nói đùa, nhưng vẻ mặt của Cố Kiều An đột nhiên thay đổi.
Cô gái đó không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bản năng phản ứng lại liền im lặng, có chút lúng ta lúng túng hỏi: "Sao... sao thế..."
Cùng lúc đó, nụ cười của tôi cũng dần dần đông cứng trên khuôn mặt.
Tôi nhìn vào mắt Cố Kiều An, cố gắng tìm bằng chứng cho thấy mình đang suy nghĩ quá nhiều, nhưng không có gì cả. Em ấy hoang mang, lúng túng, thậm chí còn có chút tránh né, hai tay buông thõng, ngón tay cái vô thức chà xát ngón út.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi cảm thấy chột dạ hoặc phản đối, em ấy đều có hành động này.
Ghi chú.
Tôi đã dặn dò nhiều lần là đừng động vào, vậy mà em ấy vẫn lén lút đọc chúng.
Cố Kiều An luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện. Chúng tôi mất cha mẹ từ sớm, từ khi hiểu chuyện, em ấy đã nghĩ cách giảm bớt gánh nặng cho tôi. Những món đồ ăn vặt, gà rán mà mấy đứa trẻ khác khóc lóc đòi ăn, em ấy chưa bao giờ yêu cầu. Những bộ quần áo và đồ chơi đẹp đẽ trong trung tâm thương mại, em ấy cũng không để ý tới. Không cần tôi phải nói nhiều, em ấy đều tự giác học hành chăm chỉ hơn ai hết.
Chỉ có điều này.
Chỉ có điều này, em ấy đã hứa với tôi nhưng vẫn làm.
Tại sao?
Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác vô cùng bất lực.
Nhưng cuối cùng, tôi không nói gì cả, cả đoạn đường về nhà đều trầm mặc.
Em ấy muốn nói gì đó, cẩn thận nhìn sắc mặt tôi, vài lần muốn mở miệng, nhưng lại nhịn lại.
Tôi không giỏi biểu đạt cảm xúc, so với sự tỏa sáng như ánh nắng của Kiều An, tôi giống như một cây nấm ẩn mình trong vũng bùn ẩm ướt. Tôi không muốn cãi vã lớn tiếng, cũng không muốn chất vấn gì hết, tôi biết em ấy muốn trở thành một cây đại thụ. Nhưng...nhưng tôi phải làm sao để nói cho em ấy biết rằng đã từng có hai cây đại thụ vì che chở cho những sinh mạng khác, mà đã khô héo ngay trước mặt tôi.