Chương 8

8 giờ, Sở Mặc cùng Tạ Tri đúng giờ xuất hiện ở trước cửa phòng Cố Bình Tân.Cố Bình Tân cười như không cười liếc mắt đánh giá đồ ngủ đôi trên người bọn họ, Sở Mặc thản nhiên như không nhìn thấy ánh mắt ấy, chỉ thiếu điều viết trên mặt hắn mấy chữ: "Nhìn đi, loé mù mắt mấy người luôn."

Trong phòng đã có vài người tới trước đang ngồi rải rác trên thảm đối diện màn hình, họ đang chơi game vô cùng vui vẻ.

Là một streamer nổi tiếng về game mà manga, Lôi Vũ trước giờ chưa bao giờ thua cuộc trước ai giờ khắc này lại bị một đám trạch nam đầy kinh nghiệm chơi game xung quanh không chút nào nương tay đánh bại, tâm tình vô cùng bi phẫn, lòng tràn đầy suy nghĩ phải tìm một quả hồng mềm nào đó để bắt nạt.

Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền.

Vừa nghĩ, Lôi Vũ lập tức phát hiện ra Tạ Tri vừa tới.

Tạ Tri sao, hắn biết. Là bạn trai của Sở ca, không thích nói chuyện, nhìn qua có vẻ là một người không thích chơi game, phi thường đáng tin cậy.

Nhưng hắn là một người cẩn thận người, vì để ngừa vạn nhất, vẫn là lặng lẽ quan sát trong chốc lát vậy. Trò chơi bắt đầu được một lúc, Tạ Tri đều ở một bên yên lặng nhìn, có đôi khi Sở Mặc còn sẽ quay sang giảng cho cậu quy tắc trò chơi.

Quá tốt rồi. Là một người chưa chơi qua game này.

Lôi Vũ ra vẻ hắng giọng, lặng yên không một tiếng động mà tiếp cận Tạ Tri, bày ra tư thái trưởng bối hòa ái dễ gần nói: "Tiểu Tạ, cậu vẫn luôn ở bên cạnh xem bọn họ, sao không thử chơi một chút xem ?"

Tạ Tri không nghĩ tới bản thân sẽ đột nhiên bị điểm danh, hoảng sợ, nghi hoặc mà nhìn phía Lôi Vũ.

Sở Mặc cũng nghe tới lời hắn(LV) nói, quay đầu cười cười nhìn hắn, trong ánh mắt mang theo ẩn ẩn uy hϊếp.

Lôi Vũ lại ho khan hai tiếng, lá gan lớn liền trừng mắt nhìn Sở Mặc một cái, tỏ vẻ chính mình tuyệt đối không có tâm tư bất chính gì cả, chậm rãi nói: "Muốn hay không thử xem? Tôi với cậu chơi thử một ván. Cậu chắc chưa từng chơi đi? Không quan hệ, tôi cũng không biết chơi, vừa lúc có thể cùng cậu luyện luyện tập."

Tạ Tri có chút do dự, Sở Mặc nhìn ra cậu do dự, xoa nhẹ đầu cậu: "Không có việc gì, muốn chơi thử thì nói với anh, anh dạy em chơi."

Mười phút sau Lôi Vũ tỏ vẻ: Ngược gà mờ thật quá sảng khoái!

Tạ Tri học thực nghiêm túc, chơi đến hết sức chăm chú, chỉ là một người mới chơi nên mọi nơi đều yếu thế, lại thêm thuộc tính tay chân vụng về nên vừa bắt đầu trò chơi đã bị Lôi Vũ treo lên đánh.

Chơi tiếp thêm mấy ván, Tạ Tri không thể nói là không có tiến bộ. Chỉ tiếc Lôi Vũ lại như thế nào đểu rả, cũng đã chơi qua không biết bao nhiêu game, tiến bộ của Tạ Tri về điểm này hoàn toàn không đủ nhìn, chỉ khác biệt là thời gian sống sót kéo dài vài giây mà thôi.

Lôi vũ chơi vô cùng vui vẻ, miệng liền bắt đầu ba hoa: "Tạ Tri, cậu lầm đầu tiên chơi game thật hả? Ở nhà Sở Ca không chơi cùng cậu sao?"

Động tác của Tạ Tri dừng một chút, một lát sau mới khô cằn đáp: "Không có."

"Ủa? Tại sao chứ? Sở Ca thích chơi game như vậy lại không rủ cậu chơi cùng sao? Tôi...."

Lôi Vũ mới nói được một nửa đã bị Sở Mặc cắt lời: "Em ấy không thích chơi game, tôi kéo theo em ấy chơi game cùng tôi làm gì? Không nói được cái gì hay ho thì đừng nói nữa."

Sở Mặc quay đầu nhìn Tạ Tri. Tư thế của cậu bây giờ giống y hệt tư thế lúc cậu vừa chơi game xong, vẫn đang ngẩng đầu nhìn màn hình giống như không để ý cuộc đối thoại của hai người bọn họ. Nhưng hắn lại cảm thấy tâm trạng của cậu xuống dốc hơn trước.

Mấy ngày nữa hắn nhất định phải trùm bao tải đánh Lôi Vũ một lần mới được :)

Hắn duỗi tay kéo Tạ Tri ôm vào trong ngực, cầm lấy máy chơi game trong tay cậu, đầu không ngẩng nói với Lôi Vũ: "Tới. Anh đây chơi với cậu một ván."

Lôi Vũ nghe thấy câu nói đó mà cảm thấy sốc vô cùng, hoàn toàn không thể lý giải được, bi phẫn khóc lóc kể lể: "Vì cái gì! Sở Ca tôi có làm gì cậu đâu! Mắc gì muốn ngược tôi như thế chứ !!!"

Sở Mặc ý chí sắt đá, không chút nào thoái nhượng: "Không thú vị. Nhưng cậu bắt nạt người của tôi, tôi phải trả thù cho em ấy. Đừng nói vô nghĩa nữa, lên lên lên."