Chương 4

Tạ Tri mua cameras chất lượng rất tốt, còn có chức năng ghi âm, phát huy hết công suất quay lại toàn bộ những gì hai người đã làm. Sở Mặc đem cậu bế lên như thế nào, tiến hành bước tiếp theo như nào, kể cả việc cậu vùi đầu lên vai Sở Mặc chịu đựng động tác của đối phương như nào, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, rành mạch, có thể nói toàn bộ quá trình đều được cắt nối biên tập thành tư liệu sống luôn rồi. Tạ Tri chỉ cảm thấy mọi tế bào trên người đều kêu gào muốn chạy trốn, chỉ tiếc Sở Mặc đã sớm chuẩn bị trước, dùng ít sức lực đem cậu vây trong l*иg ngực mình, khiến cậu cử động một chút cũng không được.Sở Mặc nhìn Tạ Tri mặt đỏ tai hồng, chân tay luống cuống liền nghĩ ra ý tưởng ác liệt, hứng thú nhìn chằm chằm cậu. Hắn cúi sát vào cổ Tạ Tri, hô hấp phả vào gáy cậu khiến cậu run rẩy cả người, một bên lại nghiêm túc bình luận, còn muốn hỏi một chút xem suy nghĩ Tạ Tri như thế nào :

"Giọng cậu ấy còn rất dễ nghe, em cảm thấy anh nói đúng không ?"

"Kỳ thật chúng ta có thể thử ở chỗ khác, ví dụ như chỗ này…… Lần sau chúng ta có thể làm thử một chút."

Ôm người vẫn không nhúc nhích, Sở Mặc chỉ nghe được cậu nhỏ giọng nói: "Anh đừng nói nữa……"

Chính là con người ta một khi làm chuyện xấu, liền không dừng lại được. Sở Mặc cảm giác Tạ Tri phản kháng giống như là bé mèo cào người vậy, cào lên người ta nhưng lại thu hết móng vuốt, chỉ còn lại đệm thịt chạm vào người. Một chút lực sát thương đều không có, còn làm nhân tâm phát ngứa, kí©h thí©ɧ càng nhiều ý suy nghĩ của người khác.

"Vì sao lại không nói? Em không thích sao? Anh cảm thấy người nào đó trong trong video lại rất thích đấy."

"Em xem cậu ấy……"

Sở Mặc càng nói càng hăng say, tất cả lực chú ý đều chuyển từ máy tính sang người Tạ Tri. Tạ Tri cúi đầu, chỉ lộ ra vành tai đỏ, âm thanh đáp lại càng ngày càng nhỏ, cuối cùng gần như nghe không được.

Sở Mặc thò lại gần nhìn cậu, đem mặt cậu nhẹ nhàng quay lại phía hắn, lại thấy một đôi mắt ướt dầm dề, hai hàng nước mắt chưa khô.

Tạ Tri vốn dĩ dấu muốn dấu diếm kín kẽ, hiện giờ thấy bộ dạng của mình bị hắn nhìn thấy liền hoảng loạn, cảm giác thẹn thùng bao phủ cả người cậu, đầu nóng lên muốn đứng dậy thì lại bị còng tay trên tay Sở Mặc cản trở, lại ngã vào lòng hắn.

Sở Mặc cũng không nghĩ tới cậu sẽ xấu hổ đến khóc, trong lúc nhất thời tâm hoảng ý loạn, nhìn Tạ Tri ngã vào lòng mình nước mắt rơi càng nhiều mới hậu tri hậu giác nhớ ra phải dỗ cậu.

Tạ Tri khóc không phát ra âm thanh nhưng trên mặt vẫn còn nước mắt, thi thoảng lại khụt khịt vài tiếng. Sở Mặc đem người ôm vào trong ngực, tay hắn vụng về tắt video, thật cẩn thận dỗ cậu : " Được rồi, chúng ta không nhìn nữa nhé. Video anh tắt rồi. Bảo bối, đừng khóc nữa."

Nước mắt Tạ Tri ngừng rơi, hơi nhíu mày, nhân cơ hội Sở Mặc đang dỗ mình liền khụt khịt ra lệnh, một chút khí thế cũng không có nói: "Xóa, xóa hết đi."

Sở Mặc liên tục nói "được, được", trước mặt Tạ Tri xoá bỏ toàn bộ video trong máy: "Em xem, anh xoá hết rồi, xoá sạch sẽ luôn."

Tạ Tri lúc này mới hơi vừa lòng, môi nhếch lên một chút, lại nhanh chóng bị cậu đè xuống. Sở Mặc nhìn cậu, đưa ra đề nghị: "Ngày mai để anh xuống bếp làm cho em ăn nhé?"

Tạ Tri không nói gì.

Sở Mặc mặc cả: "Vậy không làm ở đó nữa? Không thể nhiều hơn được nữa."

Tạ Tri nghĩ nghĩ cảm thấy mình có thể bớt đi nhiều lần bị hắn lăn lộn ở phòng bếp liền không tình nguyện gật đầu đè nặng ngữ khí nói: "Vậy……"

Bốn chữ "Tha thứ cho anh" còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì cậu đã bị con sói bên cạnh nhào lên, đem nuốt vào trong bụng mất rồi.

Tạ Tri tỉnh lại việc đầu tiên làm chính là trước mặt Sở Mặc phá hỏng toàn bộ camera có trong nhà đi.

(Sở ca: Tuyển thủ này không được rồi.)

Buổi tối Tạ Tri phải tham gia tiệc rượu. Sở Mặc mới yên tĩnh được mấy ngày lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Tính chất công việc của hắn không bắt buộc phải thường xuyên ra ngoài nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn hẹn bạn bè cùng nhau ra ngoài chơi. Bạn học đại học của hắn là Giản Lâm mới từ nước ngoài trở về, nói muốn cùng nhau tụ tập. Nhưng hắn vì Tạ Tri nên đã lấy cớ từ chối, hiện giờ cũng nghẹn mất nửa tháng rồi, vừa lúc có thể ra ngoài đi dạo.

Tạ Tri có lẽ khoảng mười một, mười hai giờ mới có thể về đến nhà, hắn chỉ cần trở về trước 10 giờ là được.

Còn còng tay gì đó, đó lại không phải là còng tay mà cảnh sát vẫn hay dùng. Sở Mặc nghiên cứu mấy ngày, lấy thùng dụng có sẵn trong nhà ra để làm công cụ cạy khoá, sau đó liền có thể nhẹ nhàng giải quyết xong.

Sở Mặc muốn tới một quán ăn toàn món Quảng Đông nên không rủ thêm những người khác mà chỉ gọi Giản Lâm đi cùng với hắn.