Chương 7

“Anh làm ơn chỉ tôi các bước tạo ra khung này đi, tôi đã làm theo nhưng làm được phân nữa thì *hì hì * nó hơi phức tạp” cậu đưa tay chỉ lên trang sách hướng dẫn những kỹ năng về đồ họa.

Anh nhìn một lượt, sau 3 giây bấm nhấn màn hình máy tính của cậu đã hiện ra y chang phần trong sách

“Xong”

“Hả”, cậu há hốc mồm nhìn anh, anh thực sự là thiên tài mà cái gì cũng giỏi, cậu tìm tòi cả buổi chưa xong anh thì chỉ có vài giây. Nhưng nó nhanh quá có lẽ cậu còn chưa biết là như thế nào

“Anh có thể làm lại từ từ không, lúc nảy tôi nhìn theo không kịp” cậu dùng ánh mắt nịnh nọt nhìn anh.

“Có vậy cũng không nhớ, vậy cậu nói cho tôi nghe cậu nhớ cái gì?” giọng anh có chút tức giận, anh rất nghi ngờ trình độ máy tính của cậu

Tiểu Dư mặt ủ rũ gục xuống bàn oán thầm, có như vậy mà anh cũng la cậu, tại cậu không biết thiệt mà, tin học cậu không giỏi nhưng về hội họa thì rất là tốt nha.

Nói vậy nhưng các ngón tay thon dài của anh vẫn từ từ mà thực hiện các thao tác cho cậu xem một cách rõ ràng nhất.

“Vậy sẵn tiện anh chỉ cho tôi bài này đi”, nhân dịp có gia sư miễn phí cậu sao có thể bỏ lỡ, phải tận dụng đến cùng

“Cậu nghĩ tôi rãnh rỗi mà làm gia sư cho cậu à, cậu biết một phút của tôi có thể kiếm ra bao nhiêu tiền không?” anh nhìn cậu đầy khiển trách nhưng trong lòng anh thực sự không tức giận như vậy.

“Tôi chỉ thấy anh rãnh rỗi một chút nên nhờ anh, tôi xin lỗi” những lời anh vừa nói làm cậu thấy cũng đúng, đúng là lãng phí thời gian vào những chuyện vô bổ mà

Cuối cùng anh vẫn không cự tiệt “Bài nào đưa đây” anh nhìn cậu không biểu cảm

“Bài này nè” Tiểu Dư e dè chỉ cho anh chỗ cậu đã đánh dấu không làm được

Suốt một quá trình, cậu cố gắng tiếp thu một cách nhanh nhất cậu sợ anh bất ngờ hỏi nếu cậu không trả lời được thì coi như xong, thật sự là cậu rất sợ anh cái khí thế bức người của anh nhìn thôi cũng rét run.

Từ khi cậu đi theo anh lải nhải bên tay, anh ăn uống cũng hợp lí hơn, giảm thời gian làm việc đi dành ít thời gian để nghỉ ngơi.

* Cốc cốc*

“Mời vào”, anh vẫn dùng cái giọng trầm thấp mà ra hiệu lệnh

Tiếng giày cao gót lộc cộc, một cô gái kiều diễm, thân hình gợi cảm động lòng người, quý phái bước vào.

“Lâm Thành đã lâu không gặp, anh không nhớ em chút nào à” cô đi lại thân mật ôm cổ anh

“Cô đến đây có chuyện gì? Nếu không phải là chuyện công thì mời cô ra ngoài” anh lạnh lùng với cô

“Với tư cách là diễn viên đại diện cho công ty, em đến đây bàn bạc với anh không được sao?” cô không thể mất anh một cách dễ dàng như vậy được, tìm đâu ra một người tuấn mĩ hảo hạng, gia thế quyền lực cao cấp như vậy, cô đã từng tìm mọi cách kể cả tìm các paparazzi chụp ảnh cô và anh thân mật để đưa lên báo nói với mọi người rằng Lâm Thành đang quen cô và cô cũng trở thành trung tâm của mọi người.

“Tôi nhớ đã nói rõ quan hệ của chúng ta rồi” Gương mặt anh tuấn bình thản nói với cô, anh không thích dây dưa nếu đã không hợp với nhau nữa thì cách giải quyết tốt nhất là kết thúc

“Nhưng em vẫn còn rất yêu anh, anh hãy cho em một cơ hội”, cô gái tỏ ra đau khổ mà nịnh nọt anh dù trong phòng vẫn có hiện diện của người thứ ba, cô vẫn xem như không khí

“Cô hãy an phận mà làm tốt việc của mình đi, cô vẫn còn đang nằm trong sự kiểm soát của công ty” anh lạnh lùng nói với cô

“Nhân vật đại diện công ty tôi nghĩ có thể thay thế người mới” anh đùa với chiếc bút trên tay.

“Anh” cô thật sự nghẹn, được anh giới thiệu cô mới nổi tiếng như vậy cô biết anh chỉ cần nói một tiếng thì sự nghiệp của cô coi như sụp đổ hoàn toàn

“Nếu cô không ra ngoài, vậy tôi phải nhờ bảo vệ mời cô” lời của anh rất nhẹ nhưng trong đó chứa một lời răng đe không hề nhỏ.

Biểu tình của cô rất khó coi, cô xách giỏ giận dữ bước ra ngoài

Anh thừa biết là cô đến đây để làm gì, đối với loại người ham vật chất như cô ta thì còn lâu anh để mắt đến, nếu cô ta không có một chút tài năng phù hợp với tiêu chuẩn của công ty làm sao cô có ngày hôm nay, cùng lắm là hợp tác đôi bên cùng có lợi mà thôi.

Tiểu Dư từ lúc nảy, đầu vẫn cuối xuống sắp xếp đóng hồ sơ cho anh nhưng tai của cậu vẫn hoạt động tích cực, cậu nghĩ người cao phú soái như anh đời sống riêng tư cũng phức tạp ghê, gieo rắc nhân tình chắc cũng không ít, cậu tò mò nhìn anh.

Ánh mắt của anh đầy răng đe quét qua mang theo hàm ý không phải là chuyện của cậu, cậu muốn chết à! làm trái tim của cậu muốn nhảy ra ngoài, cậu rùng mình một cái cấm cuối làm tiếp công việc anh giao.

Nắng chiều gọi qua màn kiếng trong suốt, tạo cho người ta cảm giác vô cùng ấm áp, Tiểu Dư áp mặt vào kiếng nhìn khung cảnh phía dưới, đây là giờ cao điểm xe cộ lúc nhúc như kiến, cậu có thể cảm nhận được tiếng ồn ào của động cơ dưới kia, cậu chưa từng nhìn thành phố ở góc độ này có thể thấy toàn bộ xung quanh rất hùng vĩ và mênh mông.

“Cậu còn đứng đó làm gì?” anh thấy cậu cứ đứng đó nhìn xuống nên nhắc nhở đã đến giờ tan tầm.

“Hở, tôi xin lỗi tôi chuẩn bị ngay” cậu chạy lại bàn dọn dẹp đồ đạc của mình vào ba lô rồi ôm cái cặp táp giúp anh

Một tuần làm việc cứ thế trôi qua, cậu cũng đã trải nghiệm được nhiều điều mới mẻ, mọi thứ xung quanh cậu đã dần dần quen thuộc

≈≈≈ ° ≈≈≈

Chiếc xe Ferrari sang trọng, bóng loáng thu hút nhiều ánh mắt của người đi đường, nó đậu trước một cửa hàng cao cấp bậc nhất Sài thành, nơi đây chia thành nhiều dãy riêng biệt, khách hàng có thể lựa chọn theo nhu cầu của mình.

Tiểu Dư theo sau anh vào trong cửa hàng, cậu rất ngạc nhiên nhìn xung quanh, không ngờ cửa hàng này lại xa hoa như vậy, khách hàng xung quanh ai nấy đều ăn mặc lịch sự, sang trọng thuộc tầng lớp thượng lưu.

Anh dẫn cậu đến khu dành cho trang phục, Tiểu Dư nhìn mắt muốn nở hoa xung quanh rất nhiều đồ dành cho nam giới rất đẹp, phong cách mang kiểu truyền thống cũng có, Tây Âu thượng hạng cũng có.

“Chào giám đốc Lâm, tôi có thể giúp gì được cho anh!” một người đàn ông khoảng 30 tuổi ăn mặc rất sành điệu chào hỏi anh, anh ta có vẻ rất thân thuộc với Lâm Thành.

“Giúp tôi chọn cho cậu ta vài bộ vest thích hợp, tóc có thể cắt ngắn hơn, làm phiền cậu”, anh ngồi bắt đôi chân thẳng tấp của mình trên chiếc ghế sô pha, gương mặt anh tuấn ôn hòa hướng về người đàn ông mà nói.

“Không thành vấn đề, anh cứ an tâm” người đàn ông quay sang nhìn Tiểu Dư hơi ngạc nhiên sau đó gật đầu cười, cậu ta chưa từng thấy anh ta dẫn ai đến đây, anh nghĩ cậu nhóc này cũng là thân thích gì của anh. Mỗi khi có mẫu mới cao cấp nào cửa hàng đều giao cho anh, về giá cả thì đối với anh không thành vấn đề, từ lâu anh trở thành khách vip của cửa hàng.

“Nè, tôi không cần đâu”, cậu hấp tấp nói nhỏ bên tai anh, cậu biết ở đây giá cả không hề rẻ, cậu làm gì có tiền mà trả cho họ.

Nhìn thấy bộ dạng của cậu anh thấy rất thú vị nhưng anh lại dùng ánh mắt sắc bén nhìn cậu đầy răng đe.

Tiểu Dư nhận thấy ánh mắt của anh thì rùng mình một cái thật đáng sợ mà, cậu không dám cò kè gì nữa, rụt đầu ngoan ngoãn đi theo người đàn ông kia, đã bao nhiêu lần cậu suy nghĩ việc gì phải sợ anh, cậu có làm gì sai đâu. Cuối cùng dưới ánh mắt gϊếŧ người đó cậu lại im răm rắp mà nghe theo.

Hôm nay anh có một sự kiện (event) quan trọng, các nhà đầu tư nổi tiếng trong và ngoài nước đều tụ họp, đây là cơ hội thích hợp để các nhà kinh doanh tìm kiếm các đối tác lí tưởng. Không nằm ngoài mục đích của anh, đối tượng của anh là David Brow, ông được giới kinh doanh mệnh doanh là King Bussiness (vua kinh doanh), từ lâu anh đã hâm mộ ông ấy, nếu được hợp tác với ông ấy thì công ty của anh giống như hổ mọc thêm cánh.

Anh đi phía trước, Tiểu Dư và Thư kí Nguy đi theo phía sau anh, ba người bước vào đại sãnh lớn thu hút nhiều ánh mắt của nhiều người nhưng người nổi bật nhất vẫn là anh, các ống kính từ nhiều phía đều hướng về anh.

Dáng người hoàn hảo, khuôn mặt tuấn mĩ vô đối kết hợp với bộ vest đen trắng tinh tế được thiết kế bởi nhà thiết kế nổi tiếng hàng đầu, trên tay đeo chiếc đồng hồ Gucci tinh xảo, nhìn anh vô cùng lịch lãm, đầy cuồng mị không thiếu phần uy quyền. Từ khi bước vào anh đã trở thành tiêu điểm của không ít cô gái

An Nguy mặc một bộ đồ công sở có tông màu hồng tôn lên dáng người gợi cảm của cô, tóc được bới lên gọn gàng chỉ chừa vài sợi thưa rớt xuống trán làm cho khuôn mặt xinh đẹp càng thêm kiều diễm thu hút nhiều ánh nhìn của khác phái kèm theo tác phong chuyên nghiệp.

Còn Tiểu Dư khá là khổ sở với bộ đồ đang mặc, cậu mặc không quen cảm thấy nó rất gò bó, bình thường cậu hay mặc áo sơ mi hay áo thun đơn giản, bây giờ lại mặc bộ vest cầu kì này, mỗi lần anh nhìn sang cậu, cậu liền trở nên nghiêm túc dù có khó chịu cũng không dám nhúc nhích, tỏ ra rất thoải mái không dám làm mất mặt anh.

Lúc anh nhìn sang cảm thấy cử chỉ của cậu rất buồn cười, cậu mặc bộ vest màu kem phía trên cổ áo có thắt một chiếc nơ màu đỏ rất hợp với cậu trông rất thanh tú, nhẹ nhàng, khi cậu cười hai đồng tiền duyên lúm sâu vô cùng dễ thương, gương mặt thuần khiết như một thiên thần khiến người đối diện rất khó quên.

Trên tay mỗi người đều cầm một ly rượu Pháp thượng hạng, mọi người đang trò chuyện xôn xao về thị trường kinh doanh hiện nay, các món ăn được bày trí vô cùng phong phú và hấp dẫn, không khí bữa tiệc rất xa hoa đầy trang trọng.

“Tôi đi tolet một chút” cậu nói nhỏ với thư ký Nguy, cậu cảm thấy không khí này không thích hợp với cậu, cậu đứng phía sau anh như bình bông chẳng hiểu cái gì, không biết anh còn nhớ sự hiện diện của cậu không nữa.