- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sủng
- Giám Đốc! Tôi Không Có Ngốc A!!
- Chương 2
Giám Đốc! Tôi Không Có Ngốc A!!
Chương 2
Lâm Thành bước đến, khẽ cong môi với mọi người rồi rời khỏi công ty, anh không biết sau khi anh đi thì bỏ lại bao nhiêu trái tim đang đập dữ dội kia.
Nữ nhân viên A Kỳ nói với người kế bên: “Tại sao ông bà Lâm lại khéo sinh như thế chứ ! đi cũng đẹp, ngồi cũng đẹp, mỗi ngày đều ngắm mà không thấy chán”
Người kế bên nhìn Lâm Thành không chớp mắt nói: “Nếu mỗi ngày được quan tâm chăm sóc anh ấy thì tôi làm việc mà không trả lương cũng mãn nguyện”
Anh chàng đeo kiếng cận đối diện với hai cô khẽ lên tiếng “Cô cũng tự nguyện quá đi! Tiếc là, à mà bây giờ chắc đặt máy bay ra Hà Nội còn kịp”
“Anh nói vậy là sao, chẳng ăn nhập tẹo nào”
“Thì ra ngoài Hà Nội xếp hàng chờ tới lượt mình có cơ hội làm “girlfriend” của tổng giám đốc”, anh nhếch miệng cười trêu ghẹo.
*Phốc! ha a a…….* cả văn phòng cười rộ làm cô ta xấu hổ muốn chết.
“Anh” cô giận dữ quát anh ta.
“Các cô lo mà làm việc, làm không hết đống tài liệu kia thì đừng trách tôi trừ lương”
Ông trưởng phòng quát to, mặt nghiêm khắc nhìn tất cả mọi người đang bàn tán xôn xao rộn rã cả phòng.
≈≈≈≈ Về nhà anh ≈≈≈≈
“Còn tưởng anh không nhớ bà lão này nữa chứ” mẹ Lâm Thành ngồi trên ghế sô pha nhìn anh, khuôn mặt đẹp thanh tao hiền hậu thoáng buồn.
Lâm Thành nhẹ nhàng bước đến kế bên bà khẽ nói “Con xin lỗi! công ti quá nhiều việc, chiều nay có cuộc họp quan trọng nên con không thể đón mẹ được”
Bà cười dịu dàng với anh, bà quan sát hình như anh gần đây ốm hơn thì phải, vẻ mặt đầy mệt mỏi, chắc là công việc quá áp lực.
Trong thời gian bà đi ra nước ngoài với ba anh, bà cũng đã rất lo lắng cho anh, bà hay điện thoại về nhắc nhở dì Lý phải nhắc nhở anh đừng quên ăn uống mà ảnh hưởng đến sức khỏe.
Trong bữa cơm, toàn là những món mẹ anh thích, dì Lý bảo: “Bà chủ thật có phước khi có con trai hiếu thảo và tài giỏi như vậy”, mẹ anh cười hiền đầy vẻ hạnh phúc.
Bà vừa nói vừa gắp thức ăn cho anh “Con ăn nhiều vào, gần đây con gầy đi nhiều, làm việc thì cũng có chừng mực phải nghỉ ngơi cho đầy đủ, đừng có mà tham công tiếc việc như vậy chứ”
Lâm Thành nhẹ giọng nói “Mẹ yên tâm, con tự có chừng mực, mẹ không cần phải lo”
Thấy con trai vất vả như thế, bà đau lòng “Gần đây mẹ thấy con khá bận bịu chuyện trong công ty, ba con thì không có ở đây, mẹ sẽ tìm một người giúp việc riêng để nhắc nhở con trong chuyện sinh hoạt thường ngày, mẹ không yên tâm khi có một đứa con cuồng công việc mà quên chuyện giữ gìn sức khỏe thế này”
“Mẹ biết tính con, không thích có người ngoài can thiệp vào đời sống riêng tư mà” chân mày anh khẽ nhăn lại
“Mẹ đã suy nghĩ kỹ rồi, ba mẹ thường không có ở đây nên khó mà quan tâm chăm sóc cho con nên nhất thiết phải cần một người”
Lâm Thành tỏ vẻ kiên quyết với bà “Con có thể tự chăm sóc bản thân, cũng có chị Mai, dì Lý rồi, mẹ cứ yên tâm”
Qua một lúc tranh luận ngày càng sôi nổi, mẹ anh phán quyết một câu
“Lời mẹ đã quyết, con phải nghe theo”, nói xong bà ấy đi lên lầu nhấc di động gọi cho Lô Nghị- người đảm nhiệm vai trò quảng cáo trong công ti
“A lô, Lô Nghị chú giúp tôi đăng báo tìm một người làm giúp việc riêng trong gia đình giúp tôi”
Bên kia vang lên lời nói đầy kính nể “Vâng, thưa bà chủ”
“Bà có yêu cầu gì về người đó không ạ”
“Siêng năng, nhanh nhẹn, có quy tắc càng tốt”
“Bà chủ cứ yên tâm tôi sẽ làm ngay”
Cúp máy, bà gọi cho Gia Như đứa con gái bảo bối của bà, từ khi bà về chưa một lần gặp mặt đứa nhỏ này, chẳng biết học hành thế nào hay là tụ tập bạn bè ăn chơi lêu lỏng.
-------- Sáng hôm sau ---------
Tiểu Dư mua một xấp báo xin việc làm, về phòng phân tích những chỗ mà có thể xin việc, sau một lúc cậu chỉ tìm được 3 nơi, ăn cơm, tắm rửa rồi đeo ba lô đi đến những nơi đó.
Lại thất bại tràn trề, cậu nhìn lên trời “nếu đã cho con có mặt trên thế gian này thì cũng phải cho con một con đường mưu sinh chớ”.
* Ọt ọt…* lại tốn tiền, cậu ăn quán cơm ven đường để lấp đầy cái bụng không có đáy này.
Đã hơn 2h chiều, đi được 2 điểm nhưng đều thất bại, Tiểu Dư hơi lo lắng, tiền trọ bà chủ vừa mới nhắc hôm qua + tiền sinh hoạt cũng gần cạn túi, cậu đành đem hi vọng cuối cùng đặt vào nơi cuối cùng này không quá nhiều tự tin.
Đi trên khu phố dài rộng lớn, 2 dãy nhà cao to, sang trọng đối diện nhau, Tiểu Dư nhìn muốn hoa cả mắt, nhìn vào tờ báo cậu lần tìm số nhà tuyển trợ lí giúp việc, đi được 200 mét đến số nhà cậu cần tìm, cậu vội ấn chuông cửa.
Được một lúc, một người phụ nữ bước ra mở cửa
Chị Mai hiền lành nhìn cậu hỏi “Xin hỏi, cậu muốn tìm ai?”
“Tôi thấy trên báo có tuyển trợ lí giúp việc nên xin ứng tuyển”, cậu đáp với chị Mai đưa tay chỉ lên tờ báo, chị Mai nhìn cậu cười rồi dẫn cậu vào.
Bên trong cánh cổng là khuôn viên sân mênh mông, xung quanh rất nhiều cây cảnh quý giá, đằng xa có chiếc xích đu bên dưới một tàn cây to trông thật hiền hòa, đi một đoạn dài phía trước ngôi nhà là một bể phun nước với các bức tượng điêu khắc tinh xảo, làm người ta chỉ muốn nhìn mà không chán.
Bước vào bên trong, không gian này càng làm cậu choáng ngộp, căn biệt thự quá là rộng lớn, tráng lệ quá đi, kiến trúc mang phong cách phương Tây pha chút cổ kính với những vật trang trí khá là xa xỉ giống như những căn biệt thự nhà mà cậu thấy trên những cuốn tạp chí nổi tiếng.
Cậu ngồi đợi ở sô pha với 2 người phụ nữ cũng đến xin việc, cậu cảm thấy thật là lo sợ khi có nhiều người xin việc, cậu là nam là một trở ngại lớn khó có thành thạo các công việc như phụ nữ.
Từ cầu thang, một người phụ nữ xinh đẹp, quý phái với gương mặt ôn hòa bước tới, Tiểu Dư vội cúi đầu chào bà, bà ngồi sô pha đối diện với 3 người, bà nhìn một lượt 3 người,
Nhấp một ngụm trà, sau đó ung dung tìm hiểu
“Chị năm nay bao nhiêu tuổi ?”
Chị ta thành thật đáp“Tôi năm nay 39”
“Chị có biết chút gì về phương tiện thông tin hiện đại không?”
“Tôi chỉ làm những công việc gia đình là chủ yếu, không biết gì về các phương tiện truyền thông cho lắm!” Chị khó xử nhìn bà
“Cô đã từng làm công việc này chưa” tiếp theo bà hỏi cô gái ngồi kế cậu:
Cô gái ngồi kế cậu khoảng 20 tuổi gì đó, ấp úng trả lời “Dạ, được vài lần nhưng cháu sẽ cố gắng làm việc”
“Cô còn đi học không ? ”
“Dạ a a a! còn, cháu chỉ định kiếm thêm việc để làm trong kỳ nghỉ thôi”
“Cậu”
“Mẹ”, bà định quay sang hỏi cậu thì bất chợt Gia Như về, cô chạy tới ôm cổ bà, hai mẹ con đã lâu không gặp nên có phần xúc động “Con nhớ mẹ quá, bố không về cùng mẹ à”
“Ông ấy còn tham gia nhiều dự án bên ấy, sắp xếp xong xuôi ông ấy sẽ về”
Gia Như thấy cậu và 2 người ngồi trong nhà thì ngạc nhiên hỏi mẹ cô “Mấy người này là ai thế mẹ?”
Bà nói toàn bộ quyết định của mình cho cô nghe, Gia Như nhìn bọn họ nhếch mép cười lại ngồi cạnh bà, cô nghĩ thầm “Để coi chịu ông anh nóng lạnh thất thường này được bao lâu”
“Cậu có kinh nghiệm gì về việc này?”
Trong lòng cậu gào thét, tại sao không hỏi cậu năm nay bao nhiêu tuổi hay cậu còn học không như họ mà hỏi cậu về kinh nghiệm chứ, cậu có từng làm qua công việc này đâu mà có kinh với nghiệm, đúng là khóc không ra nước mắt!
Lòng bàn tay của cậu đầy mồ hôi, khi thấy 2 mẹ con bà nhìn cậu tò mò
Cậu cười nhẹ với bà, làm lộ ra hai đồng tiền nhỏ trong cute phết nhưng trọng điểm là nói gì bây giờ! Mà bà ấy hỏi gì quá khẩn trương nên quên sạch, cậu nhìn xung quanh đang nhìn mình nên thành thật gãi đầu hỏi
“Bà có thể lặp lại lần nữa không!, cháu hơi khẩn trương”
* A ha ha a a….* Gia Như cười lớn, 2 người kia cười tỉm không dám nhìn cậu sợ cậu xấu hổ làm cậu ngại muốn chết, muốn kiếm một cái hang nhỏ nhất chui vào, sau trận cười cô ôm bụng nói “ Mẹ tôi hỏi cậu đã có kinh nghiệm gì chưa?”
Tiểu Dư mặt đỏ bừng nói “Dạ, đây là lần đầu tiên con xin công việc này nên chưa có kinh nghiệm gì hết, nhưng con sẽ chăm chỉ làm việc sẽ không lười biếng đâu”
Bà chậm rãi hỏi “Cậu đang làm việc gì”
“Con vừa tốt nghiệp khoa mĩ thuật nhưng kiếm việc hơi khó nên….”
Sao một lúc trao đổi, kết quả bà từ chối người phụ nữ lớn nhất vì trong gia đình đã có chị Mai và dì Lý dù biết người đó có nhiều kinh nghiệm nhưng điều bà cần là một người tay chân nhanh nhẹn, biết một ít về thông tin, không quá giảo hoạt mới có thể thích ứng được với con trai bà, phân vân giữa cậu và cô gái kia.
Một thân ảnh cao ráo bước vào, mọi người đưa mắt về hướng anh, vừa về anh đã nghe chị giúp việc nói nên không quá ngạc nhiên, anh hướng mắt nhìn mọi người, Bà Lâm kéo con trai ngồi xuống, anh ngồi đối diện với cậu.
Cô gái ngồi kế cậu nhìn anh không chớp mắt, trái tim đập dồn dập, khuôn mặt hồng hồng vì ngại ngùng, không ngờ được gặp thần tượng ngoài đời bây giờ cô còn có động lực để làm rồi.
“Là anh” cậu trợn tròn hai mắt nhìn anh, đây chẳng phải là người mà mình gặp hôm bữa.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sủng
- Giám Đốc! Tôi Không Có Ngốc A!!
- Chương 2