Chương 70: Nhật ký

Trận đấu nhanh đến mà cũng nhanh đi này không hề gây ra ảnh hưởng gì cho nhân gian, cuộc sống về đêm chỉ mới kết thúc, người đi làm vẫn chưa thức dậy.

Cả thành phố chìm vào yên tĩnh, không khí cũng tĩnh lặng, thế giới đều yên bình.

Nhân viên bảo vệ nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Biệt Lý, ánh mắt kỳ quái.

Biệt Lý chẳng buồn giải thích.

Trong nhà yên lặng đến đáng sợ, không có Song Song, cũng không có chị gái ngực to, giống như buổi tối hôm cô vừa dọn vào.

Vẻ mặt Biệt Lý rất bình tĩnh, suốt đường đi cô suy nghĩ rất nhiều, hiện giờ giống như đầu óc đã hoạt động quá công suất, vừa về đến nhà thì trong đầu bỗng trở nên trống rỗng.

Văn Khúc không nói ra được lời an ủi nào, vì thế chỉ đành yên lặng ngồi ở sô pha cùng Biệt Lý.

Biệt Lý nghiêng đầu, dựa vào vai anh nói: “Trước đây em bảo Song Song đi đầu thai chuyển kiếp là thật sự muốn cô ấy bắt đầu cuộc sống mới, tại sao hiện giờ em vẫn cảm thấy hơi khó chịu thế chứ?”

Văn Khúc nói: “Mọi sự ly biệt đều thế cả.”

Biệt Lý muốn thở dài nhưng lại nhịn xuống.

“Chị gái ngực to hoàn toàn biến mất rồi, khi em đi chất vấn cô ấy tại sao lại gϊếŧ những đứa trẻ ở thôn Thạch Oa kia, cô ấy nói mình còn cảnh phim cuối cùng phải quay. Anh nói xem, cô ấy đã sớm chuẩn bị đến địa phủ hỏi rõ ràng, hay là đi tìm em?”

Câu hỏi này cô không có đáp án, Văn Khúc cũng không có.

Nhưng cô bằng lòng tin vào vế sau hơn.

“Gương luân hồi không còn nữa, sau này có người chết đến địa phủ đầu thai thì phải làm sao?”

Văn Khúc xoa huyệt thái dương cho cô: “Làm lại từ đầu. Bây giờ phần lớn là người sau khi chết thì tan biến, thai nhi mới sinh, không phải chỉ là những hồn phách vốn có kia. Sự sản sinh của linh hồn nhân loại là một chuyện rất huyền diệu, không còn gương luân hồi, người tin vào sự tồn tại của địa phủ sẽ ngày càng ít đi. Đến khi đó, những ác quỷ u minh trong địa ngục kia cũng sẽ có chốn đi của bọn chúng.”

Biệt Lý đau đầu, những thứ này quá huyền ảo, không nằm trong phạm vị suy xét của cô. Chỉ cần tạm thời lấp được những thứ bên trong, chuyện sau này thì để sau này tính.

Văn Khúc nắm tay cô, dịu dàng đến mức khiến cô có chút muốn khóc: “Em muốn khóc thì khóc đi.”

Biệt Lý thật sự sắp khóc rồi, cô duỗi tay lấy khăn giấy, kèm theo một mảnh giấy.

Là mảnh giấy mà trước đây Văn Khúc luôn kẹp trong sách.

Nhưng trước đây khi Biệt Lý nhìn thấy, nó luôn là một tờ giấy sạch sẽ, hiện giờ trên giấy bỗng nhiên có chữ.

“Đây là cái gì?”

Văn Khúc vội vàng giành lấy, nhưng bị Biệt Lý lấy trước một bước.

Đó là một tờ giấy màu hồng, chỉ to cỡ lòng bàn tay, bên trên là chữ viết bằng bút máy màu xanh, chữ viết rất đẹp, giọng văn dịu dàng hơn ngày thường rất nhiều.

“Cô ấy khóc rồi, rất buồn, tôi cũng rất buồn. Có lẽ lúc này cần một mình yên tĩnh, giống như lúc tôi vừa tỉnh dậy phát hiện cô ấy không còn nữa, tôi cũng muốn yên tĩnh.”

Biệt Lý cầm mảnh giấy nhỏ kia, quay sang hỏi Văn Khúc: “Anh viết khi nào vậy?”

Văn Khúc lấy tờ giấy trong tay cô ra, căng thẳng nắm trong lòng bàn tay, mắt liếc trái liếc phải: “Hôm qua.”

Hôm qua là khi cô ăn mì lạnh nói bị cay đến khóc.

Biệt Lý bỗng nhớ ra gì đó: “Trước đây em nhìn thấy những mảnh giấy nhỏ kia của anh, bên trên không có gì cả.”

Cô ấn khóe mắt mình: “Bởi vì cái này?”

Dù sao Văn Khúc cũng là thần tiên, viết bí mật gì đó không muốn để cô nhìn thấy quả thực rất đơn giản. Nhưng anh không thể ngờ được rằng, Biệt Lý có một đôi mắt quỷ.

Sau đó cô nhìn thấy khi anh vội vàng ra ngoài có để quên một tờ giấy trên bàn.

Mắt Biệt Lý đỏ ửng, ngước đầu nhìn anh: “Đống lúc trước anh viết đâu?”

Văn Khúc ho một tiếng: “Đống lúc trước cái gì? Không có, chỉ có mỗi tờ này thôi.”

Biệt Lý đứng dậy đi vào phòng sách.

Văn Khúc vội vàng đi theo phía sau: “Thật đó, thứ đồ đó sao anh lại…”

Biệt Lý tìm được một hộp nhôm ở ngăn kéo đầu tiên trong phòng sách của anh, bên trong hộp đầy những tờ giấy.

Văn Khúc ho một tiếng, ngượng ngùng đứng im tại chỗ, tai sắp đỏ bừng: “Cái đó… là, là nhật ký.”

Biệt Lý mở hai tờ ra: “Là nhật ký thật à?”

Văn Khúc cử động miệng, không lên tiếng.

Biệt Lý tùy tiện lấy ra một tờ, bắt đầu đọc: “Tháng ba, thời tiết dần trở nên ấm áp, cô ấy cười nhiều hơn trước, tóc cũng đã mọc dài hơn, vẫn là lông lá mềm mại. Cô ấy hỏi tôi có bí mật gì không. Tôi có, nhưng tôi không thể nói cho cô ấy biết được. Bí mật của tôi chính là cô ấy.”

Sắc mặt Văn Khúc vẫn bình tĩnh, chỉ dần đỏ lên, bản thân lén lút viết, chưa từng nghĩ đến sẽ bị Biệt Lý nhìn thấy.

Ở góc của tờ giấy kia còn vẽ một chú chim màu vàng giống y như thật.

Biệt Lý nhìn Văn Khúc, bỏ tờ giấy xuống, lại đổi sang tờ khác, hỏi anh: “Anh viết nhật ký từ khi nào vậy?”

Văn Khúc ngại ngùng ho một tiếng, ánh mắt quả thật không biết nên nhìn chỗ nào.

“Ngày thường… viết đại ấy mà.”

Biệt Lý cúi đầu nhìn một cái, khóe miệng khẽ nhếch lên, ngay cả bản thân cô cũng không phát hiện.

Văn Khúc nhìn một vòng khắp căn phòng, cuối cùng vẫn ở lại trên khuôn mặt Biệt Lý. Anh thấy tâm trạng của cô đỡ hơn, lại nói: “Sau khi trở về từ thôn Thạch Oa thì anh bắt đầu viết rồi.”

Biệt Lý nhìn tờ giấy trên tay này, chắc là sau này mới viết: “Cô ấy luôn nhắc đến cảnh sát Trương, sau khi tôi suy nghĩ tường tận, phát hiện hai người họ không thích hợp, bởi vì tôi mới là người thích hợp nhất. Cho nên, tôi rất không vui, tôi quyết định để lộ một chút, tôi nói tôi ghen, vẻ mặt của cô ấy thay đổi rồi, vui mừng. Cô ấy đồng ý tìm cho tôi một bạn gái, tôi sẽ đợi.”

Biệt Lý nhớ rõ, đó là khi cô đi nghe Văn Khúc giảng dạy, lúc khóa cửa ra ngoài, Văn Khúc nói anh ghen rồi.

Trước đó, cô vô số lần cẩn thận dè dặt che giấu tình cảm bé nhỏ của mình. Sau lúc đó, cô càng căng thẳng hơn, chỉ sợ chút tâm tư kia của mình không che giấu được.

Trong mối tình âm thầm, điều sợ hãi nhất không phải bạn thích anh ấy, mà là anh ấy không thích bạn. Điều đáng sợ nhất là bạn thích anh ấy, nhưng lúc nào cũng nghĩ mình không xứng với anh ấy.

Biệt Lý bỏ tờ giấy kia vào trong hộp: “Đều là viết cho em sao?”

Văn Khúc nói: “Đúng vậy.”

Biệt Lý ôm hộp vào lòng: “Vậy em muốn giữ nó.”

Văn Khúc đỏ từ mặt tới cổ: “Được.”

Biệt Lý đi tới trước mặt anh, ngẩng đầu nói: “Em cũng có một bí mật.”

Văn Khúc cúi đầu nhìn cô.

Biệt Lý kiễng chân hôn nhẹ lên cằm anh giống như chuồn chuồn đạp nước, gió thổi ngọn cây, mưa rơi xuống nhánh cây, lông vũ bay qua bầu trời.

Văn Khúc không cử động.

Biệt Lý xoay người đi ra khỏi phòng, lại quay lại: “Dọn nhà thôi, xuống bên dưới cũng chuẩn bị một phòng sách, em đã chuẩn bị sẵn sàng tham gia kỳ thi đại học rồi.”

Trong đầu Văn Khúc còn đang bắn pháo hoa, một lúc lâu mới lấy lại tinh thần: “Hả?”

Biệt Lý nói: “Kiếm của anh ở địa phủ cũng chẳng lấp được bao lâu nữa, chúng ta phải qua đó rồi.”

Ban đầu cô tự ti, Văn Khúc vừa bảo cô đi học là cô đã đau đầu, bởi vì cô không có tiền, không mua nổi sách, không thể đi học.

Sau này cô cũng không có tiền, nhưng cô bắt đầu lén lút học tập, bởi vì cô muốn thi vào trường có Văn Khúc.

Hiện giờ, cô vẫn muốn thi vào ngôi trường đó, cho dù không thể đi học.

Nếu sự xuất hiện của mỗi người đều được định sẵn phải rời đi, vậy cô muốn làm hết mọi thứ khi còn chưa đi, không để lại hối tiếc cho tương lai.

“Văn Khúc tinh quân.”

Văn Khúc đang dọn sách, khoảnh khắc anh ngẩng đầu lên, tia nắng sớm mai bên ngoài cửa sổ chiếu vào, xuyên qua những hạt bụi nhỏ, chiếu sáng khuôn mặt anh.

“Làm gì thế?”

Biệt Lý cất điện thoại: “Thấy anh đẹp trai nên gọi anh một tiếng ấy mà.”

Văn Khúc bỏ sách vào trong thùng giấy: “Qua đây dọn dẹp với anh, lát nữa cùng đi ăn cơm, không được ra ngoài.”

Biệt Lý đi qua, rất tự nhiên hôn lên má anh, nhìn động tác trên tay anh ngừng lại, sau đó nói: “Em nói cho anh biết bí mật của em, thực ra em yêu thầm anh rất lâu rồi.”