Nhà của Lý Tú Anh thật sự rất hẻo lánh, từ thành phố ngồi xe bus đến huyện lỵ, rồi từ huyện lỵ tìm một chiếc xe bus nhỏ đến thị trấn.
Biệt Lý mặt mày xanh ngắt chống ở cột điện bên đường nôn đến trời đất điên đảo.
“Tôi không ổn rồi, không đi được nữa.”
Nơi đây vẫn chỉ mới tới thị trấn Thanh Hoa, thôn họ Lý không biết cách nơi này bao xa nữa, có thể là mười phút, cũng có thể là hai tiếng đồng hồ.
Biệt Lý chuẩn bị ngồi xuống đất thì bị Văn Khúc kéo dậy, nửa dìu cô: “Tìm chỗ ở trước đã, ngày mai đi tiếp.”
Chị gái ngực to ở bên cạnh không chê bai nơi bụi bặm này, vẫn khoác áo lông chồn của mình, nhìn xung quanh, nói: “Nơi này tám phần không có chỗ cho mấy người ở.”
Xe bus nhỏ đã lái đi, trên đường có đèn soi sáng, cửa hàng nhỏ bên cạnh phần lớn vẫn chưa đóng cửa, nhưng là tiệm cắt tóc, bán quần áo, bán giày dép, bán thịt gì đó, cách chính giữa là tiệm thuốc và nơi bán sỉ thực phẩm phụ, nhìn thế nào cũng không giống khách sạn, nhà nghỉ.
Ba người đi thẳng vào trong, trên bậc thang có một quán ăn còn mở cửa, Văn Khúc hơi chặn Biệt Lý lại nói: “Ăn cơm trước đi.”
Bà chủ nhìn thấy có người đến thì khá ngạc nhiên, đặc biệt là sau khi nhìn thấy chị gái ngực to, con ngươi không chuyển động nữa.
“Chỉ còn lại rau nguội và mì thôi, hay là nấu hai món ăn thường ngày cho mấy người?”
Biệt Lý uể oải nằm sấp trên bàn, chị gái ngực to nở nụ cười thuần thục: “Được, cho tôi ba bát mì chay, xào rau cải là được. Có nước mì không? Cho mỗi người chúng tôi một chén trước đi.”
Bà chủ đáp lời rồi đi vào nhà bếp.
Biệt Lý cười yếu ớt: “Không ngờ nha, cô thích ứng tốt như vậy.”
Chị gái ngực to liếc cô một cái: “Điều kiện bây giờ không biết tốt hơn trước kia bao nhiêu lần, cô biết hài lòng chút đi, cô gái à.”
Lúc này Biệt Lý mới phát hiện cô suy nghĩ mọi thứ quá đơn giản, chưa chuẩn bị gì đã vội vàng ra ngoài, chỉ mỗi việc đi đường xóc nảy thôi đã suýt lấy mất của cô nửa cái mạng rồi, giờ ngay cả chỗ ở cũng không có.
Đến giờ này, không ngờ chỉ có thể uống một chén nước mì trước.
Nước mì được bưng ra, trong vắt, nhưng đã được quét một lớp bột mì, trong đó còn phảng phất mùi thơm của mì và tỏa khói nóng.
Biệt Lý một hơi uống hết nửa chén.
Chén của quán cũng rất lớn, to hơn loại dùng trong nhà của cô gấp hai lần, hoa nhỏ màu đỏ trên thành chén sứ được làm thô sơ nhưng đáng yêu.
Rất nhanh mì đã ra, là loại cán bằng tay, cỡ chiếc đũa, bên trên có rắc chút hành và ngò.
Nói mì chay, nó thực sự là mì chay.
Bên trong chỉ luộc vài cọng rau xanh, nhưng số lượng quả thật không ít.
Sau khi rau được bưng ra, chị gái ngực to gọi bà chủ đến ngồi cùng, chưa nói được mấy câu đã gọi chị gái với người ta rồi.
“Bọn tôi ra ngoài chơi, đi dạo lung tung để mở mang kiến thức. Không đến thì không biết, không khí chỗ này của mọi người tốt thật đó.”
Biệt Lý ăn mì, lòng nghĩ cô ấy sử dụng lại hệ thống hô hấp từ khi nào vậy?
Biệt Lý nghĩ chưa được bao lâu, bà chủ nói: “Nơi nhỏ như chỗ chúng tôi, nghèo nàn hẻo lánh, nếu mấy cô cậu không chê thì ở lại nhà tôi đi, chỉ là điều kiện hơi đơn sơ chút.”
Đây chính là vấn đề chính, nhưng cũng không thể nào vào ở như vậy thật. Tính theo đầu người, cho người ta hai trăm đồng, bà chủ nhận tiền còn có chút gấp gáp.
“Vậy các cô cậu ở lại đây nhé, bên trong là phòng con trai tôi, nó đi học vẫn chưa về. Các cô cậu cứ vào ở trước đi.”
Chị gái ngực to tiễn bà ta ra khỏi phòng ngủ: “Có gì phải xét nét cơ chứ, nếu không có chỗ ở của chị, bây giờ chắc chúng tôi còn đang đi loanh quanh ngoài đường đấy.”
Người này nói chuyện rất triết học, chẳng bao lâu đã dỗ dành bà chủ nghe nấy nghe để.
__________
Tác giả có điều muốn nói:
Văn Khúc: Đừng thấy tôi gầy, cả người đều là cơ bắp đấy.
Biệt Lý: Được, tôi biết rồi, mau mặc đồ lên đi!
Được thôi, hôm nay là lỗi của tôi…