Chương 18: Dọn dẹp nhà

Sau đó trên đường đi Văn Khúc không nói chuyện với Biệt Lý, vô cùng lạnh lùng.

Biệt Lý sờ mũi, người này sắp tức giận à? Có lẽ ông lớn thấy học tập là tình yêu đích thực, không quen nhìn thấy người ta không nghiêm túc với tình yêu đích thực như vậy.

“Đừng nóng giận mà, anh thấy tôi bây giờ cũng tốt mà đúng không, một giờ mười đồng, viết tiểu thuyết kiếm chút tiền tiêu vặt, mặc dù hơi ngột ngạt nhưng cũng vui vẻ mà, không có gì không hài lòng, sao lại phải đi học để tra tấn mình.”

Văn Khúc mím môi: “Học tập có thể làm phong phú bản thân, nâng cao năng lực và khí chất của cô, có lẽ còn tìm được công việc tốt hơn, không cần tiếp tục làm công ở cửa hàng trà sữa rồi mặc loại quần áo như thế.”

Biểu cảm hí hửng của Biệt Lý ngừng lại, Văn Khúc nói nghiêm túc, mặc dù hơi giống chủ nhiệm phòng giáo vụ cấp ba.

Lần đầu tiên anh nói rõ cái nhìn của mình, anh bất mãn với công việc của Biệt Lý.

Trong lòng Biệt Lý căng thẳng, nhưng mà tiếp theo cô lại tự giễu một chút. Cô đã phát hiện cô và Văn Khúc không phải người cùng một thế giới từ lâu rồi, cho dù hai người cùng ăn cùng ở, cùng đi làm rồi cùng về nhà, ngay cả chuyện thần bí như bắt quỷ Biệt Lý cũng chỉ chia sẻ với mình anh.

Nhưng người ta là giáo sư đại học, là giáo sư trẻ tuổi còn tinh thông loại bí thuật bắt quỷ tìm người. Còn cô thì chỉ là một cô nhi bình thường, đã không có trình độ còn không có ngực to, mang danh giám đốc phòng làm việc nhân giới nhưng thật ra nhìn thấy Song Song còn bị dọa đến nỗi run chân.

Không so được.

Biệt Lý cười cười: “Không có đâu, tôi cảm thấy cuộc sống của tôi bây giờ rất phong phú, ngay cả Giả Thành Nhân chết như thế nào tôi còn chưa tra rõ ràng, anh nhìn tôi đi, tôi thích hợp đi làm nhân viên bán thời gian mười đồng một giờ, rất tốt mà, tôi hài lòng lắm.”

Văn Khúc nhíu mày, anh cắn răng không nói thêm gì nữa.

Trong lòng Biệt Lý cười khổ, bạn ơi đừng nghĩ nhiều như thế, có thịt để ăn có rượu để uống, có chuyện vui thì tìm nhau, đừng nói về tam quan được không?

Dịch vụ dọn dẹp nhà của Tịnh Gia là đỉnh cao, sảnh lớn được dọn dẹp sạch sẽ và ấm áp, hộp khăn giấy trên bàn đều được thêu bằng len.

Biệt Lý hỏi thăm người khác: “Tôi chưa bao giờ đến chỗ cô thuê nhân viên bán thời gian, cô có đề cử gì không?”

Cô gái lễ tân xinh đẹp cho cô một tờ danh sách, bên ngoài ngoài tên tuổi còn có các loại năng khiếu.

Biệt Lý lật một lần rồi quay lại nói với Văn Khúc: “Người Giả Thành Nhân đề cử cho tôi tên là gì nhỉ? Ôi anh thấy có kì lạ không, cái tên ấy vừa đến môi tôi chợt không nói ra được.”

Mặt Văn Khúc còn sầm sì: “Tôi cũng không biết.”

Biệt Lý lại nhìn hai mặt danh sách rồi hỏi: “Là như thế này, tôi và Giả Thành Nhân là hàng xóm, trước kia anh ta từng nhắc tới rằng người thuê ở đây rất tốt và vệ sinh cũng rất sạch sẽ, tôi đột nhiên quên tên họ, cô có thể giúp tôi tra cứu được không?”

Đối phương trừng to mắt vô tội nhìn Biệt Lý: “Ngại quá chị gái đẹp, cái này không tra được.”

Biệt Lý chắp tay trước ngực: “Không tra cũng không sao đâu, tôi chỉ muốn người này nhưng mà tự dưng quên mất tên.”

“Những nhân viên khác ở chỗ chúng tôi cũng rất tốt, đều được đào tạo chuyên nghiệp, cô thử một lần sẽ biết.”

Biệt Lý gõ bàn một cái rồi nói: “Tôi chỉ muốn người đó, tôi nghe nói bà ấy tốt nên mới tìm tới chỗ các cô.”

Dáng vẻ cố tình gây sự của Biệt Lý rất hoàn hảo, sau đó phát hiện thảo nào có mấy cô gái thích làm như vậy, trong mắt người khác hơi mất mặt nhưng mà thoải mái không chịu nổi hahaha.

Người phụ nữ hơi lớn tuổi bên cạnh có lẽ thật sự bị phiền nhiễu không chịu được nữa nên nhíu mày nói: “Cô nói trước đó anh Giả đã từng thuê à?”

“Đúng vậy.” Biệt Lý nhìn qua, Giả Thành Nhân chẳng ra sao cả nhưng coi như tên tuổi có tác dụng, dáng vẻ Biệt Lý như kiểu đấy là anh em tôi.

Rất đáng sợ.

“Nửa tháng trước bà ấy từ chức rồi, cô nói Giả Thành Nhân đề cử cho cô à?”

Biệt Lý bị ánh mắt sắc bén của người đó nhìn thấy hơi chột dạ.

Văn Khúc nhíu mày, dáng vẻ như anh không vui lắm, nói: “Thật ra không tính là đề cử, là lần trước có nghe anh ta nhắc tới mấy lần.”

Biệt Lý phồng má trợn mắt.

Quản lý sảnh lớn như cười như không nhìn Biệt Lý một cái: “Không phải đã xử lý xong chuyện nhân viên của chúng tôi làm vỡ bình hoa nhà anh Giả rồi sao? Nếu như anh Giả không hài lòng có thể liên hệ với chúng tôi, mặc dù nhân viên đã từ chức nhưng đó là trách nhiệm của chúng tôi thì chúng tôi sẽ không từ chối.”

Biệt Lý: “…”

Hỏng bét, bị xem như tay sai của Giả Thành Nhân rồi.

Biệt Lý cười haha vài tiếng, lúng túng ghê.

Đi ra ngoài, Biệt Lý chẳng chần chừ kéo Văn Khúc qua hỏi: “Anh nhìn tôi giống tay sai không?”

Văn Khúc muốn nói không giống nhưng mà làm người không thể lừa mình dối người.

Không nhận được tin tức có ích, sau khi Biệt Lý về đến nhà mệt mỏi chẳng có tinh thần gì hết.

“Đừng như vậy mà, ngừi ó chạy ất cũng hông hải lỗi của cô mà.” - Đừng như vậy mà, người đò chạy mất cũng không phải lỗi của cô mà.

Biệt Lý vừa cảm động vừa muốn bịt lỗ tai lại.

Từ chức nửa tháng, xem ra đập vỡ bình hoa của Giả Thành Nhân nên chạy trước sợ bị đòi bồi thường.

Không có gì bất thường cả.

Biệt Lý đột nhiên đứng dậy, đi vòng quanh phòng khách, mặc áo khoác rồi chạy ra ngoài.

Bảo vệ vẫn là người bảo vệ kia, trên bàn cạnh bệ cửa sổ đặt chiếc radio, ii aa phát bài xướng hí.

“Lại đi ra ngoài à.”

Biệt Lý lên tiếng: “Tôi đến đồn cảnh sát một chuyến, cảnh sát Trương tìm tôi để hỏi có biết nhân viên làm thêm giờ mà Giả Thành Nhân thuê trước kia không.”

Lần này, tách trà trên bàn không có hơi nước bốc ra nên Biệt Lý có thể nhìn rõ vẻ mặt của người bảo vệ thoáng cứng đờ.

Biệt Lý vờ nói bâng quơ: “Nghĩ lại thì, giọng của chú nghe như thể đến từ cùng một nơi với người làm theo giờ đó nhỉ?"

“Thật sao?” Bảo vệ uống một hớp, ly trà che mặt ông ta lại, lát sau mới nghe ông ta nói: “Chỗ chúng tôi nghèo, đông người nên cũng có nhiều người ra ngoài làm việc, điều đó không có gì đáng ngạc nhiên.”

Vai kép trong radio bắt đầu đánh nhau, tiếng loảng xoảng leng keng nhanh chóng vang lên.

Biệt Lý ra ngoài lượn quanh một vòng, không gọi điện thoại cho cảnh sát Trương cũng không đến đồn cảnh sát, chỉ đứng ngoài đường hóng gió mát một lúc.

Lúc quay về cô phát hiện sắc mặt của bảo vệ có chút khó coi.