Chương 18: Cố gắng trốn (2)

Viên Viên không hề chớp mắt lấy một cái , vẻ kinh ngạc này thật làm

người ta tức giận , trước mặt Viên Viên là Hoa quản gia trên tay cầm một cái đĩa , trên đó có khăn chườm đá .

Nghiêm Khanh

đợi cô về nhà sau khi thấy rõ khuôn mặt của cô , hắn thật đau lòng ,

muốn bước lại xin lỗi và sẽ tự tay chăm sóc cho Viên Viên để hối lỗi ,

nhưng anh nhận ra ánh mắt căm thù , dè chừng của cô đối với anh , nên

anh liền tức giận bỏ đi lên lầu . Sau khi đã ở thư phòng anh gọi Hoa

quản gia bảo bà mang khăn chườm đá và thuốc giảm đau cho cô.

Rõ ràng ngoài mặt thì vô tâm nhưng trong lòng lại rất quan tâm , thời khắc này hắn không muốn cô rời xa hắn dù bất kì giá nào .

Sau khi được Hoa quản gia chăm sóc vết thương cẩn thận , Viên Viên nằm cuộn tròn trên giường không nhút nhích .Cô nhớ lại cảnh hắn tán vào mặt cô

không hề thương tiếc , uất ức tăng lên gấp bội phần . Tội nghiệp nơi mí

mắt của cô lại phải chịu một trận lũ quét khiến nó lại ướt đẫm , vừa tủi thân , vừa uất hận . Viên Viên ghim sâu trong người cái ngày hôm nay .

Sáng sớm tinh mơ ! Viên Viên đã dậy

thật sớm , cũng không hẳn là dậy vì đêm qua cô có ngủ được miếng nào đâu , cứ nằm đó suy nghĩ về cái cuộc đời đốn bạc của mình mà cứ khóc suốt

đêm . Hai con mắt của cô hôm nay đã thành ra đen thui mà còn bụp to nữa

,nó khiến cho các hầu gái trong nhà , cả Hoa quản gia cũng một phen hú

hồn .

Viên Viên không muốn ăn sáng ,

không muốn đến công ty , tâm trạng cô không ổn định một chút nào, cô chỉ muốn đến một nơi ,nhưng thật khó khăn khi Nghiêm Khanh cho người theo

xác cô 24/24 , khiến cô muốn trốn cũng không xong .

Nghiêm Khanh từ trên lầu đi xuống , thấy cô gái nhỏ đã ngồi sẳn trên bàn ăn ,

cảm giác thật lạ nếu theo tình huống hôm qua thì đáng lí ra lúc này cô

sẽ tránh mặt hắn chứ không phải ngồi đợi hắn xuống bàn ăn như vậy . Tay

chỉnh tay áo sơ mi , chân vẫn bước đều nhịp xuống cầu thang ,nhưng ánh

mắt của hắn luôn nhìn chăm chú đến bóng lưng của cô gái nhỏ kia , có

chút suy tư .

Đến bàn ăn vẫn trạng thái

ngồi ngay chủ bàn,hắn có chút vui tươi hơn khi thấy cô ngồi đợi hắn ,

vòng môi có chút công không hề nhẹ nhưng rồi chợt tắt ngay khi hắn ngước lên nhìn cô , ánh mắt của hắn không còn vô hồn nữa mà nó trở thành kinh hồn khi thấy một con gấu trúc đang ngồi thừ lừ một đóng ngay trên bàn , thiên sứ ngày nào đâu mất rồi , để lại một con gấu trúc mang đầy vẻ u

ám đang ngồi nhìn anh với ánh mắt nóng hơn lửa đốt .

Nghiêm Khanh có chút kinh động sau đó rồi lại lấy tinh thần , hắn đưa tay lên

miệng ho một tiếng ra hiệu đối phương nên hoàn hồn lại và chú ý đến hắn

đang ngồi ở đây .

_ Nghiêm Tổng !? - Con gấu trúc cuối cùng cũng phờ phạo lên tiếng .

_ Chuyện gì ? - Hắn có chút bình thản ,không để ý đến cô , tay phải cầm dao ,tay trái cầm nĩa cắt miếng thịt bò bỏ vào miệng .

_ Tôi hôm nay muốn nghỉ làm ! - Viên Viên bình tỉnh như không nói một

cách thều thào nhất có thể , ánh mắt vẫn không đổi , xung quoan cô là

những loại khí màu đen bay vòng vòng làm người ta thật khϊếp sợ .

_ Được ! hôm nay ở nhà nghỉ ngơi đi ! - Nghiêm Khanh không động trả lời rất nhanh về phía Viên Viên

_ Nghiêm Tổng !? - Vẫn tiếp tục một vẻ mặt một câu nói .

_ Chuyện gì ? - Nghiêm Khanh bắt đầu ngừng ăn ,đưa ánh mắt về phía cô gái đang cố ý gây sự với mình lần hai .

_ Tôi muốn đi dạo ! - ánh mắt vẫn không đổi cử chỉ vẫn không đổi .

_ Được ! Nói Lâm tài xế đưa cô đi - Nghiêm Khanh thở nhẹ một hơi sau đó trả lời và tiếp tục dùng bữa của mình .

_ Tôi muốn tự đi ! - Con gấu trúc vẫn cứ ngồi một trạng thái ,trả lời một cách không hề có thần thái nào .

_ Vậy để ám vệ theo ! - Nghiêm Khanh vẫn thản nhiên dùng tiếp bữa sáng , không hề nhìn cô .

_ Tôi muốn đi một mình ! - Ánh mắt của Viên Viên đã có chút giao động hơn lúc nảy .

_ Không được ! - Nghiêm Khanh đừng mọi hoạt động lại , ngước lên nhìn cô ánh mắt uy hϊếp hiện rõ trên khuông mặt .

_ Vậy cho ám vệ theo , có được không ?- Viên Viên liền dời mắt xuống đĩa

thức ăn của Nghiêm Khanh , rồi lại đưa mắt lên nhìn Nghiêm Khanh , sắc

mặt ,giọng nói vẫn cứ như là bị ma ám .

_ Cô muốn đi đâu ! - Lúc này Nghiêm Khanh mới nhẹ giọng lại , cũng muốn đang cố hiểu cô gái này muốn gì .

_ Tôi muốn đi đến khu phố đồ chơi - Viên Viên nhìn anh ,cử chỉ vẫn cứ thừ lừ một cục ra, không hề có chút biểu cảm nào .

_ Được ! - Nghiêm Khanh không muốn đấu khẩu với cô, biết rằng tâm trạng

cô lúc này đang rất không tốt , nhưng trạng thái lúc này của cô là đang

chọc tức anh , anh phải cố gắng kềm chế lắm mới nói ra chữ này .

_ Hai người đi theo thôi ! - Viên Viên vẫn cứ ngồi một chỗ như vậy , chấp vấn với Nghiêm Khanh .

_ Vì sao ? - Nghiêm Khanh lúc này chữ " Nhịn " trong đầu đã bắt đầu biến mất , anh đang chờ coi câu giải thích của cô thế nào

_ Đông quá ! Đi ..... mất ..... vui .... - Viên Viên cứ thế nhìn sắc mặt của Nghiêm Khanh thay đổi dần ,nhìn như là cô đang cố tình chọc tức hắn thì phải.

_ Tùy cô ! muốn làm gì làm ,

nhưng nhớ , trước khi tôi về tới nhà , cô phải có mặt sẳn ở nhà cho tôi - Nghiêm Khanh sức kềm chế đã đến đỉnh điểm, liền dứt câu nói rồi đứng

dậy bỏ đi mất tiêu .

Viên Viên , mắt bụp , xưng to , vẫn cố đời ánh mắt nhìn cái người cô vừa chọc cho điên lên đang bỏ đi . Liền cười mẻ .

_ Her ! Điên rồi chứ gì . Đáng ! - Viên Viên nói trong họng , vẻ mặt cô tốt hơn lúc nãy .

Cô không đυ.ng đến bữa ăn sáng , Ngồi đợi Nghiêm Khanh lấy xe hơi lái đi

rồi cô mới đứng dậy đi lên lầu thay đồ , rồi quay trở xuống với Áo đầm

màu xanh biển dài tay , cổ cao ,kèm theo cái túi sau lưng trong rất

đáng yêu .

Viên Viên cứ một mình dạo

bước trên con đường , cô không hề bắt taxi ,chỉ là đi bộ ,vừa đi vừa

ngắm cảnh vật xung quoanh . Hôm nay cô mới biết rằng cảnh vật xung

quoanh nhà của Nghiêm Khanh thật đẹp . Vì cứ mỗi ngày cô đều bị Nghiêm

Khanh bắt đi làm cửa kính màu đen làm cô không thấy được gì , đêm mới về tới nhà thì làm sao mà có thể biết cảnh vật xung quoanh như thế nào .

Hôm nay đúng là một ngày may mắn khi cô quyết định chống lệnh con quái

vật kia mà tự ý mình đi ra ngoài .

Theo sau cô là hai ám vệ , Nghiêm Khanh dù có tức giận đến đâu nhưng chỉ cần Viên Viên nói là anh sẽ làm theo như vậy . cô nói hai người là chỉ có

hai người . họ ẩn thân đi theo sau Viên Viên .

Cả gần 2 giờ đồng hồ , Viên Viên mới đến được khu phố đồ chơi , lúc này

tâm trạng của cô cũng đã tốt hơn hẳn , nhờ những món đồ chơi xinh xắn

này đó . Cô cứ la cà , tung tăng hết tiệm này đến tiệm khác , mua thì

không mua mà coi cho thích mắt đã mắt thế thôi .

Đến tiệm thức ăn nhanh , Viên Viên mới chịu dừng lại vào bên trong mua nước và một cây kem đem ra bàn nơi có cửa sổ ngồi ăn . Từ gốc ngồi ,có chợt phát hiện ra vị trí của ám vệ đang đứng . liền đảo mắt nhìn qua bên kia đường , nơi đang rất đông đúc người tụ tập . Thời cơ đã đến . Viên Viên ăn cây kem vẫn như bình thường , không hề để lộ ra chút biểu hiện nào

là cô đang muốn trốn .

Nút trọn cây kem , một li nước vào miệng , Viên Viên quyết định bước ra bên ngoài , đi

nhanh qua chỗ đám đông đang chen nhau . Thì ra , hôm nay siêu thị đang

giảm giá 50% cho tất cả loại mặt hàng ,mọi người đang đứng để chờ cửa

hàng mở là xong vào . Viên Viên cũng thừa cơ hội , đứng vào trong đám

đông , hai ám vệ cố gắng nhìn cái áo đầm xanh của cô mà định vị. Chỉ vài phút sau , cửa hàng mở cửa ,Viên Viên cùng đoàn người ùa nhau vào trong cửa hàng , hai tên ám vệ phải bỏ màn ẩn thân , để chạy theo Viên Viên

vào trong cửa hàng .

Giờ phút siêu thị

vừa mở cửa , Viên Viên ùa vào , cô vừa cố gắng chen vào những người to

hơn để che hết người cô , vừa vào tới cửa cô không đi thẳng mà liền tấp

vào bên trái , cởi ngay chiếc áo đầm xuống , bên trong và một áo thun

màu đỏ và quần short jean nhanh chống cột cao tốt , đeo mắt kính vào

,nhìn cô khác hoàn toàn . Thì ra tất cả đều có tính toán , cô mặc áo đầm cô cao , tay dài để che đi bộ đồ bên trong của cô , có cơ hội là cô

liền thay đổi trang phục để ám vệ không nhận ra được cô. Quả là ông trời có mắt để cho cô có cơ hội này khi gặp đúng siêu thị đang giảm giá .

Đứng quay lưng lại ! Đợi hai cái bóng bất chợt soạt qua người cô , cô mới

biết là ám vệ đã chạy vào bên trong , cái túi vải cô đang cầm liền bỏ

vào thùng rác ngay đó, thoải mái ung dung bước ra khỏi cửa hàng như

không có chuyện gì xảy ra.

Sau đó cô liền định hướng đến nơi cô cần đến . Để mặt hai tên ám vệ lay hoay tìm cô đến xanh cả mặt trong cửa hàng .

Ở công ty ! Tên ác nhân ngày thường đã ác , nay còn ác hơn thế này , hôm

nay quả là có kẻ không biết điều dám chọc đến ác thần của công ty tên đó không ai xa lạ là " Viên Viên " kẻ đang tung tăng ngoài vòng pháp luật

kia , dám chọc cho ác ma nổi giận rồi biến mất ,để lại những người kia

phải gánh chịu vô tội . Mọi người trong công ty run rẩy trước cái không

khí còn hơn cả sức nén kia . Thở không dám thở , ho cũng không dám ho ,

mọi người cứ ngồi yên như một kho tượng .

Sức ép đã dồn đến đỉnh điểm , thì tiếng chuông điện thoại của ai đó vang

lên , khiến mọi người giật mình đến sợ hãi . Nghiêm Khanh mặt vẫn vô hồn không nói không rằng , đưa tay vào túi quần lấy chiếc điện thoại ra bấm lấy nút nghe đưa lên lỗ tai .

Không hiểu bên đầu dây bên kia đã nói gì mà lúc này chiếc điện thoại trên tay

Nghiêm Khanh đã bị hắn bóp công luôn cái điện thoại , ánh mắt đã tức

giận thì càng thành máu lửa hơn , tất cả mọi người trong khán phòng

không ai dám nhúc nhích gì hết .

_ Đi ra ! - Nghiêm Khanh nghiến hàm răng nói lên hai chữ .

Cả khán phòng liền nhanh chóng dời đi , chả ai ngu mà ngồi lại ,họ di

chuyển lẹ hơn tên lửa , chỉ trong mấy giây cả phòng chỉ còn lại mình

Nghiêm Khanh .

_ Viên Viên ! - Hắn bóp

điện thoại mạnh hơn nữa khiến hình dạng của chiếc điện thoại đã bị méo

mó càng biến dạng hơn . Ánh lửa trong mắt hắn ngày càng khinh khủng hơn

nữa , chỉ cần sắp bùng nổ