Chương 34: Con xin lỗi bố vợ.

Cùng thời điểm, tại phòng riêng của Sơ Sênh…

Choang!

- Lã Hinh, anh bị điên thật rồi!

Sơ Sênh bị Lã Hinh dọa cho hoảng sợ, vừa lên tiếng khuyên cản anh, vừa lặng lẽ rơi nước mắt. Rốt cuộc, sức chịu đựng của Lã Hinh đã hoàn toàn vỡ nát, yêu quá hóa hận, lý trí vỡ tan.

Anh đập vỡ chiếc đèn ngủ phòng của Sơ Sênh, sau đó ngồi sụp xuống mặt đất, ôm đầu khóc. Lã Hinh vẫn chưa chấp nhận được sự thực phũ phàng, rằng những năm tháng qua anh miệt mài cố gắng ở bên, chăm sóc cho người mình yêu, cuối cùng lại chỉ đổi lấy hai từ “không thể”.

- Em biết anh yêu em đến thế nào mà? Sơ Sênh, vì sao em không chịu cho chúng ta một cơ hội?

Trái tim Lã Hinh đã hoàn toàn chết yểu. Ngần ấy năm bên cô, anh đã ngỡ mình sẽ có tất cả. Nhưng không, chính sự mù quáng của anh lại càng khiến cho mối quan hệ của hai người thêm phần xa cách.

Sơ Sênh hít thật sâu, một lần nói ra hết thảy những đau đớn trong lòng.

- Em không nghĩ, mười năm ở bên cạnh Ngạn Bách Ngôn, con người ấy đã xâm chiếm toàn bộ lý trí của em. Bốn năm rời đi, nhưng khi gặp lại, em mới nhận ra một điều, mãi mãi không thể quên được Ngạn Bách Ngôn.

Rầm!

Lã Hinh không nhịn được, dùng lực đẩy ngã Sơ Sênh lên giường, còn bản thân anh liền ngay lập tức đè lên người cô, hung hăng xé toạc chiếc váy ngủ, để lộ phần ngực nảy nở lấp ló sau lớp áσ ɭóŧ.

Anh dùng tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, khổ sở nói chậm từng tiếng:

- Nghiêm Sơ Sênh, em thật tàn nhẫn.

Dứt lời, Lã Hinh dùng tay giữ chặt cằm Sơ Sênh, cố gắng đẩy lưỡi tách môi cô ra mà hôn một cách điên cuồng. Sơ Sênh chống cự giãy giụa kịch liệt, nhưng cũng không thể nào tránh được sự điên loạn của anh.

Môi trên Sơ Sênh bị Lã Hinh cắn mạnh tới rướm máu. Đến khi thấy cô nằm im, hai bàn tay bấu chặt lên ga giường, thần trí của Lã Hinh mới dịu lại dần. Anh buông cô ra, thẫn thờ nằm vật sang bên cạnh. Tình yêu không được chấp nhận, vậy thì anh còn muốn níu kéo gì nữa?

Cơ thể vừa được giải thoát, Sơ Sênh hoảng hốt chỉnh lại váy. Cô không trách Lã Hinh, bởi mọi nguồn cơn cũng do cô mà ra.

- Bốn năm qua, em đã từ chối anh bao nhiêu lần, em còn nhớ hay không?

Lã Hinh cười nhạt hỏi. Giọng nói trầm thấp vang lên, tựa như đang mắc nghẹn ở cuống họng.

Trước câu hỏi của anh, Sơ Sênh chỉ cúi đầu, không đáp.

- Ba mươi hai lần! Phải! Là ba mươi hai lần, Sơ Sênh!

Lã Hinh gắng gượng đứng dậy, nhìn cô bằng ánh mắt buồn bã. Suy cho cùng, được thấy cô hạnh phúc, lý trí Lã Hinh cũng bớt day dứt hơn. Là những năm qua, trái tim cô chưa bao giờ hướng về anh!

Sơ Sênh lau bờ môi rỉ máu, cười gượng đáp:

- Em chưa từng muốn trói buộc anh. Lã Hinh à, anh có thể suy nghĩ tích cực hơn, được không?

Lã Hinh bước đến trước mặt cô, vòng tay ôm Sơ Sênh vào trong lòng. Kể từ lần ở trong bệnh viện khi đó, anh đã hiểu ra, vì sao những đàn chim trên trời, bay đi chao lại, cuối cùng vẫn quy về một hướng? Cũng giống như người con gái anh yêu, mười bốn năm ở bên người đàn ông kia, sẽ không bao giờ còn chỗ cho anh nữa.

- Chăm sóc tốt cho hai đứa. Anh nghĩ, chúng ta sẽ rất lâu nữa mới có thể gặp lại.

Sơ Sênh vội vàng đẩy anh ra, ngơ ngác hỏi lại Lã Hinh:

- Anh muốn đi đâu?

- Trụ sở bên Mỹ gọi anh trở lại làm việc. Sơ Sênh, hẹn gặp lại em.

Đợi đến khi Lã Hinh đi rồi, Sơ Sênh tiến đến bên cửa sổ, nhìn xuống bóng hình cô độc của anh ở phía bên dưới. Nước mắt nóng hổi cứ thế rơi trên làn da trắng nõn của cô. Cô đã sai thật rồi. Liên tục làm tổn thương chính anh, không cho anh một lần vui vẻ, hạnh phúc. Tiếng khóc nấc nghẹn của cô vang lên trong căn phòng lạnh lẽo. Cô độc và cô độc. Bên cạnh Lã Hinh chỉ có cô độc!

Ngàn lần do em, tất cả do em!