Chương 7: Sao em có thể so sánh mình với tình nhân được chứ?

"Tình nhân? Hai bàn tay trắng?"

Cảnh Hạo lẩm bẩm lặp lại lời cô, đôi mắt càng lúc càng tối nhue bầu trời u ám trên đỉnh đầu cô lúc này.

"Thật là thú vị."

Bước chân của hắn chỉ dừng lại đúng vài giây rồi lại tiếp tục đều đặn như không có gì xảy ra, chỉ là cánh tay đang ôm lấy cô chợt siết chặt khiến Hạ Nhiên hết đường vùng vẫy. Hắn nhanh chóng ôm cô đi thẳng vào bên trong căn biệt thự.

"Nhiên Nhiên, sao em có thể tự lấy bản thân mình ra so sánh với tình nhân đây?"

Con ngươi đen thẳm của Cảnh Hạo nhìn xoáy vào cô, môi mỏng cong lên thành một vòng cung lạnh lẽo, trong lời nói tràn ngập hơi thở chế nhạo.

"Tình nhân ít ra còn biết phải hầu hạ lấy lòng dỗ cho anh vui vẻ. Còn em, ngoại trừ việc để anh hầu hạ ngược lại còn không biết nghe lời luôn chọc anh tức giận ra, em còn có thể làm được cái gì nữa chứ?"

Hạ Nhiên mở to mắt, trên mặt toàn là vẻ khuất nhục. Cô cứng đờ người mặc hắn bế đi, trong phút chốc không thể phản bác lại dù chỉ nửa câu.

Không màng ánh mắt của người hầu trong nhà, Cảnh Hạo trực tiếp bế cô lên lầu, đá cửa phòng ngủ ra sau đó ấn cô xuống ngay trên cánh cửa đó, bàn tay to lớn nhéo cằm Hạ Nhiên chậm rãi hỏi tiếp, "Em tự mình nói xem, có lần nào là em từng hầu hạ anh chưa?"

Thấy Hạ Nhiên chỉ gắt gao cắn môi, ngậm chặt miệng không chịu nói, đôi mắt sắc bén của người đàn ông đột nhiên híp lại. Cảnh Hạo nheo mắt nhìn cô, bàn tay dùng lực bóp mạnh lên cái cằm nhỏ nhắn khiến người phụ nữ đáng thương bị bắt ép phải mở miệng ra.

Hai ngón tay thon dài của hắn cường thế nhét vào trong miệng cô, khiến Hạ Nhiên kêu lên nhưng không thể nào đẩy hắn ra được.

"Sao vậy? Sao lại không nói lời nào? Có phải là bởi vì không có gì để nói không?"

Lúc này sắc mặt Hạ Nhiên đã trở nên trắng bệch, cô ú ớ không nói nên lời, cơ thể yếu ớt không biết là bởi vì sợ hãi hay là do nhiễm mưa lạnh ngoài kia, cả người bắt đầu run lên cầm cập, thoạt nhìn vô cùng nhu nhược đáng thương.

Cảnh Hạo ôm cô đi thẳng đến mép giường, cảm nhận được người phụ nữ trong ngực mình bắt đầu giãy giụa, hắn cười nhạo một tiếng, dường như là đang châm chọc cô không biết tự lượng sức mình.

"Nhiên Nhiên, bình thường em có cáu kỉnh thế nào anh cũng đều dung túng cho em. Nhưng mà hôm nay, em làm anh quá tức giận rồi."

Người đàn ông chậm rãi nói, giọng điệu đột nhiên trở nên lạnh lùng gấp mấy lần.

"Nếu em một hai phải lấy chính mình ra so sánh với tình nhân, vậy không bằng lần này đổi thành em đến hầu hạ anh đi. Để xem so với một tình nhân, em còn có thể làm được gì nữa?"