Cảnh Hạo lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo, khiến cho khuôn mặt ngay từ đầu đã đẹp đẽ của hắn càng thêm động lòng người. Con ngươi sâu thẳm của hắn nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đặt trên khuy cửa của Hạ Nhiên, tiếp tục nhẹ nhàng gọi cô một tiếng.
"Nhiên Nhiên, khoá cửa lại, đến bên cạnh anh đi."
Những lời này tựa như một hòn đá ném xuống mặt hồ, khiến Hạ Nhiên không còn một chút do dự nào nữa. Cô vội vàng đẩy cửa ra, vừa nhấc chân đã muốn chạy thẳng ra bên ngoài.
Bởi vì mấy ngày nay trời mưa liên miên không dứt, trên đường trơn trượt ướt nhẹp, khắp nơi đều là vũng nước to nhỏ. Hạ Nhiên không quan tâm bất cứ điều gì, cô chỉ biết chạy và chạy, tuyệt đối không thể để Cảnh Hạo bắt được cô.
Hắn đã nhìn thấu ý đồ chạy trốn của cô, nếu lần này mà bị hắn tóm được lần nữa, chờ đợi cô chắc chắn là sự trừng phạt ghê người.
Hạ Nhiên không ngừng giẫm vào những vũng nước khác nhau, nước lạnh như băng bắn lên chân cô, khiến toàn thân cô trở nên run rẩy.
"Phu nhân, mời ngài theo chúng tôi trở về đi."
Không biết từ lúc nào đã có rất nhiều tiếng bước chân dồn dập đuổi theo sau. Hạ Nhiên vừa quay đầu đã thấy một loạt vệ sĩ mặc áo đen đã gần sát cạnh cô. Cô còn tưởng rằng chỉ cần Cảnh Hạo không đuổi theo là đủ, nhưng thực tế nói cho cô biết là cô đã quá ngây thơ rồi.
Cơ thể yếu ớt của Hạ Nhiên cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, cô trượt chân suýt ngã sấp trên mặt đất, hô hấp dồn dập gần như không thở nổi. Lúc cô bị vệ sĩ bắt lấy, Hạ Nhiên quay đầu lại nhìn, phát hiện Cảnh Hạo vẫn đứng yên tại chỗ nhìn cô.
Hắn không động đậy, chỉ là đôi mắt khẽ nheo lại, nửa gương mặt giấu ở trong bóng tối khiến người ta nhìn không rõ biểu cảm.
Người đàn ông này đã không còn là thiếu niên tuỳ ý làm bậy khi xưa nữa. Trước kia dù là vui vẻ hay tức giận cũng đều hiện rõ trên mặt, mà bây giờ hắn đã trưởng thành, trở nên âm u khó đoán.
Lòng dạ của hắn thăm thẳm như vực sâu không đáy, làm cho người ta không có cách nào nhìn thấu được nữa, nhìn không thấy, đoán không ra, nhưng lại như một đoá anh túc mang đến dụ hoặc trí mạng.
"A Hạo."
Hạ Nhiên run rẩy gọi tên hắn, cho dù trong lòng cô cso không cam lòng đến mức nào đi nữa, thì cô cũng không còn bất kỳ lựa chọn nào khác.
Cô giống hệt như một con chim hoàng yến vừa mới sổ l*иg, tưởng chừng có thể tung cánh bay lượn tìm về phía bầu trời tự do, nhưng hoá ra thực chất vẫn bị buộc chỉ ở chân, chỉ cần chủ nhân giật nhẹ một cái là cô đã phải ngậm ngùi quay về cái l*иg vàng son đó.
Một lần nữa nhìn cánh cửa to lớn bị khoá chặt lại, cũng giống như cô bị nhốt trong l*иg, Hạ Nhiên cảm thấy sức lực cả người đột nhiên bị rút cạn.