Chương 1: Về nước

01: Về nước

Trans & Beta: Vivians2

***


Phương Giai Thần cùng hai đứa trẻ trở về từ nước Anh.

Dọn dẹp nhà cửa một lúc, phát hiện phòng bếp tạm thời vẫn chưa thể sử dụng, cô đành phải dẫn theo hai con đi ăn tối ở gần đó.

Đường phố Đài Bắc rất nhộn nhịp và náo nhiệt. Bây giờ lại đúng giờ cao điểm, cửa hàng nào cũng chật kín, từng đoàn người xếp thành hàng dài.

Phương Giai Thần vô tình liếc thấy một cửa hàng đồ nướng ở xa, vẫn đang còn chỗ trống.

Cô nhanh chóng dẫn theo hai đứa trẻ đẩy cửa bước vào, định đợi ăn no bụng xong mới tính chuyện tiếp theo.

Cô mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ hồng, quần lửng qua đầu gối đi một đôi giày cao gót cao 5 phân.

Trông cô có vẻ thật sành điệu và giản dị. Nụ cười cô thân thiết ngọt ngào, khiến người khác có cảm giác rất gần gũi.

Phương Giai Thần tìm một vị trí tốt, nhìn hai đầu củ cải nhỏ ngồi ở đối diện, hai cái đầu nhỏ chụm vào một chỗ, nhỏ giọng trao đổi về bữa ăn, cô không khỏi hiểu ý cười một tiếng; chỉ cần có chúng ở bên cạnh, cho dù bản thân cực khổ thế nào cũng được.

"Mẹ, mẹ muốn ăn gì?" Phương Nhạc Nhạc ngẩng đầu nhỏ lên, cười đáng yêu với Phương Giai Thần.

Phương Nhạc Nhạc có làn da trắng nõn, ngũ quan tinh tế, vừa trắng mịn vừa dễ thương, trông giống như một phiên bản thu nhỏ của các quý ông trẻ; càng khác thường hơn là, cậu là một thần đồng nhỏ, mọi thứ đều hoàn hảo đến khó tin.

"Mẹ sao cũng được hết, các con thích là được rồi." Phương Giai Thần xoa đầu con trai bảo bối.

"Anh, anh, Tâm Tâm muốn ăn cái này, Tâm Tâm muốn ăn cái này!" Em gái sinh đôi Phương Tâm Tâm kéo tay áo Phương Nhạc Nhạc, vừa cắn muỗng, vừa làm nũng với anh trai, giọng nói lanh lảnh.

Phương Tâm Tâm mặc váy công chúa, dùng nơ con bướm buộc vào hai bím tóc đuôi ngựa, cơ thể nhỏ béo tròn, làn da trắng trẻo, giống như búp bê bằng sứ trong tủ kính, khiến người khác không nhịn được muốn cắn một cái.

"Cánh gà có chất béo, ăn nhiều sẽ béo lên đó, Tâm Tâm béo sẽ không đẹp đâu nha!" Phương Giai Thần lên tiếng dụ dỗ bé.

Kể từ khi thời sự trên TV đưa tin về những con gà bị đột biến 6 cánh, 6 chân, Phương Giai Thần luôn tận lực kiểm soát để hai đứa trẻ ít ăn những loại thức ăn không lành mạnh này.

Phương Nhạc Nhạc luôn thông minh, nói một lần là hiểu, hoàn toàn không cần cô để ý, nhưng nhóc con Phương Tâm Tâm này thì.....

Haizzzz!!

"Con mặc kệ, mặc kệ, mặc kệ á!" Đôi mắt to của Phương Tâm Tâm ngập nước: "Anh, Tâm Tâm muốn ăn cánh gà, Tâm Tâm rất muốn, rất muốn ăn cánh gà!"

Phương Nhạc Nhạc bất lực nhìn về phía Phương Giai Thần, sau đó cúi đầu xoa xoa đầu quả dưa nhỏ của em gái, trong mắt tràn đầy yêu thương.

Cậu luôn coi em gái như sinh mạng, dù em gái có bắt nạt người khác, cậu cũng sẽ không do dự đi đến giúp em gái tiếp tục bắt nạt, rõ ràng chính là một "muội khống" chính hiệu!

"Mẹ, hay để Tâm Tâm ăn đi! Nếu không buổi tối trở về em ấy sẽ làm chúng ta không thể ngủ được mất." Sau khi Phương Nhạc Nhạc được Phương Giai Thần cho phép, gọi nhân viên phục vụ đến, ngoài cánh gà ra, còn gọi thêm pizza, cuối cùng gọi thêm hai phần bánh táo.

Sau khi gọi xong món tráng miệng, cậu nháy mắt với cô, Phương Giai Thần lập tức biết trong cái đầu nhỏ của cậu nghĩ gì.

Quả nhiên, lúc Phương Tâm Tâm đang cầm nĩa, không cách nào chống cự lại cánh gà béo ngậy thì, Phương Nhạc Nhạc lại "chem chép" cái mỏ ăn bánh táo, ăn vô cùng ngon lành, cậu vừa ăn còn vừa chậc chậc khen ngợi: "Hừm...... Ăn ngon thật, quả là ngon đến bất ngờ! Cánh gà khó nhai như vậy, sao có thể so với bánh táo cơ chứ?"

"Anh, anh, Tâm Tâm cũng muốn ăn bánh táo, Tâm Tâm cũng muốn ăn!" Phương Tâm Tâm ngây thơ thật rất dễ mắc lừa, bé lập tức bỏ qua cánh gà chiên vàng trong khay, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào chiếc bánh táo sáng lấp lánh.

"Nhưng mà..... Tất cả đều cho Tâm Tâm ăn, anh hai sẽ đói bụng nha!" Phương Nhạc Nhạc giả vờ sờ sờ bụng.

"Cho anh hai cánh gà, cho anh hai tất cả cánh gà đấy!" Phương Tâm Tâm hào phóng đẩy khay cánh gà đến trước mặt Phương Nhạc Nhạc, sau đó dùng tay bé nhỏ "cướp" bánh táo đi, nhét thẳng vào trong miệng nhỏ nhắn, vừa ăn, vừa cười thỏa mãn.

Đáng yêu hơn là, bé còn học theo Phương Nhạc Nhạc khi nãy: "Hừm... Ăn ngon thật, thật là ngon đến bất ngờ!"

Phương Nhạc Nhạc và Phương Giai Thần cùng xem cười một tiếng.

Nhìn tướng ăn đáng yêu của Phương Tâm Tâm, trong lòng mềm mại, Phương Giai Thần đưa tay vuốt vuốt đầu hai đứa trẻ, suy nghĩ trôi xa, đôi môi vẫn nở nụ cười.

Có con như vậy, cô còn mong gì hơn?

Thật may là năm ấy lựa chọn sinh đứa nhỏ ra, nếu không nhất định sẽ nuối tiếc cả đời.

Đây chính là chuyện dũng cảm nhất cũng là chuyện may mắn nhất cô từng làm trong cuộc đời này, dù trong đó có những chuyện khó khăn mà người khác không thể nào hiểu được.

Nhìn qua cửa sổ sát đất, người bên ngoài đến rồi đi, có không ít cặp tình nhân đang ôm nhau. Mà cô dù đã là mę của hai đứa trẻ, lại thậm chí chưa từng trải qua chuyện yêu đương! Về phần hai đứa trẻ này từ đâu mà có......

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của Phương Giai Thần có chút mơ màng xa xăm, đối mặt với hoàn cảnh quen thuộc trước mắt, cô không khỏi rơi vào kí ức trong quá khứ.

"Mẹ, sau này chúng ta sẽ ở đây lâu dài chứ?" Sau khi đút cho em gái một ngụm súp hầm, Phương Nhạc Nhạc lại xé một mẩu bánh bao nhỏ đưa đến miệng của Phương Tâm Tâm, nhìn mẹ yêu đang rơi vào trầm tư, cậu cười đáng yêu cắt ngang.

"Đúng vậy! Mẹ sống gần con phố này trước khi ra nước ngoài, lần này trở về cũng không định quay trở lại nước Anh nữa, dĩ nhiên, phía dì các con ở bên kia có lẽ sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu, có thể sẽ còn gọi điện thoại đường dài qua đây để thúc giục!"

"Cứ để bà ở bên đấy sốt ruột như lửa đốt mông đi mẹ haha! Ai bảo bà ấy luôn muốn mẹ gả cho mấy chú người nước ngoài chứ?" Phương Nhạc Nhạc hừ một tiếng, bà cậu cái gì cũng tốt, chỉ là quá nhiều chuyện, luôn sắp xếp mẹ đi gặp mấy chú nước ngoài, hi vọng mẹ có thể gả cho người Anh, như vậy mới vĩnh viễn ở lại bên cạnh bầu bạn với bà.

Kể từ khi Phương Nhạc Nhạc hiểu chuyện chỉ biết, quê hương của mẹ ở Đài Bắc, mẹ rốt cuộc vẫn là lá rụng về cội.

"Dì cũng là có ý tốt, không được nói xấu dì ấy." Phương Giai Thần đảo mắt lại, cười cười ngắt mặt nhỏ của cậu: "Chờ mẹ tìm được công việc, kiếm được nhiều tiền, sẽ để hai đứa được ăn ngon, uống ngon, sống hạnh phúc! Chúng ta ở Đài Bắc tiếp tục sống thật tốt, có được không?"

"Mẹ, đã tìm công việc được chưa? Có mệt như khi làm ở nước Anh không?" Phương Nhạc Nhạc có chút đau lòng nhìn mẹ yêu của mình, lúc cậu còn nhỏ, không biết mẹ vất vả, đợi đến 3, 4 tuổi mới hiểu được