Chương 6: H+

Cố Quyền ngồi xuống kế bên đầu giường đưa tay vuốt ve gương mặt đang trầm lặng hoàn toàn thả lỏng kia của Tuyết An, dần dần tay anh bất giác đã sờ đến cái cổ trắng nõn kia của cô.

Cảm giác mềm mại chân thực đến nổi bàn tay đó của Cố Quyền dần nóng ran, trong cơn say anh không tự chủ được mà sờ soạn cởi bỏ hết những thứ vướng víu trên người cả hai rồi làm chuyện đồϊ ҍạϊ với cô.

Một tiếng sau.

Trong không gian đen tối tĩnh mịch ở trong phòng của Tuyết An chỉ còn lại ánh đèn vàng mập mờ chiếu rọi cơ thể của hai người đang quấn lấy nhau trên chiếc giường lớn, trong đó có tiếng thở dốc của người đàn ông và tiếng rêи ɾỉ tha thiết của cô gái.

"Mẹ nó khít thật... rên lớn lên cho tôi."

Cố Quyền đem vật ***** **** của mình một lần nữa đưa vào trong cô bé của Tuyết, anh dùng tay đánh vào mông cô một cái thì cảm thấy nơi đó của Tuyết An lại co bóp kịch liệt hơn khiến Cố Quyền đang thêm kích động mà thúc đẩy.

"Đừng... đừng làm nữa... tôi đau quá..."

"Sít..." Cố Quyền rên nhẹ trong miệng.

"Biết sướиɠ vậy thì tôi đã chơi em từ lâu rồi, cái mẹ gì mà trong trắng. Trước sau gì em cũng là của tôi thôi."

Càng nói cơn hưng phấn trên người anh lại càng dâng cao, Cố Quyền không để tâm đến lời cầu xin của cô mà cứ mãi chơi với cô bé ở dưới.

Một lần nữa cơn đay nhói truyền để khiến cơ thể của Tuyết An khiến cô run rẩy chỉ có thể nằm im chịu trận, mặc cho Cố Quyền chà đạp.



"Nhìn xem tôi càng chơi nó lại càng ra nước, em giả vờ thanh cao làm cái gì."

Lúc trước anh nói không muốn vấy bẩn cô nhưng bây giờ thì sao? Cái thứ gê tởm to lớn kia của anh không phải đang nằm trong cơ thể của cô sao.

Hiện tại Cố Quyền đã bị tìиɧ ɖu͙© che mờ lí trí, anh mặc kệ Tuyết An có khóc lóc cầu xin mình thế nào chỉ cần anh thoả mãn là được.

Chỉ hôm nay thôi ngày mai nhất định sẽ yêu chiều xin lỗi cô lại là được rồi, nhưng đó là chuyện của ngày mai còn bây giờ phải sung sướиɠ một đêm trước đã.

Hôm sau Tuyết An đến tận trưa mới thức dậy cảm thấy cơ thể đau nhứt vừa bước xuống giường đã ngã khụy xuống.

"An An."

Cố Quyền vừa đem khay thức ăn vào phòng thì đã thấy Tuyết An đang khó khăn vịn giường để đứng dậy anh liền đi đến đặt khay thức ăn xuống bàn đỡ cô đứng dậy."

"Tôi đưa em đi vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng."

Tuyết An không trả lời mặc cho Cố Quyền muốn thế nào thì cô như thế đấy.

Một lúc sau khi trở ra anh bế cô đặt xuống giường rồi cầm lấy khay cơm trên bàn đến trước mặt Tuyết An.

"Tại sao..."



Tuyết An xoay sang nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm kia của Cố Quyền, nghĩ đến chuyện tối qua mắt cô lại khẽ đỏ ửng lên rưng rưng nước mắt, miệng mấp mấy hỏi.

"Tại sao anh lại làm vậy với tôi."

Cố Quyền như chết lặng không biết nên nói gì, bỗng dưng lúc này trái tim đập nhộn nhịp như đang rất căng thẳng với câu hỏi của Tuyết An dành cho mình.

"Bởi vì em là của tôi, chỉ cần tôi muốn em nhất định phải dạng chân ra cho tôi chơi."

Nghe được câu trả lời Tuyết An cười khẩy sau đó cuối đầu xuống mà bật khóc.

Thì ra cái yêu mà anh nói với cô là như vậy sao? Rất giống một món đồ, hay một con thú vào đó mà Cố Quyền nuôi nhốt.

Cuộc đời của cô từ nhỏ đã không có cha mẹ, phải tự mình lang thang qua ngày mà kiếm sống. Lúc gặp được anh tưởng chừng cuộc đời mình đã được thay đổi nhưng không ngờ nó còn tệ hại hơn trước đây.

Nếu được lựa chọn một lần nữa cô thà rằng mình ở ngoài đường ngủ bờ ngủ bụi, ai thêu gì làm nấy như trước kia còn hơn ở đây sống với một con ác quỷ mang hình hài con người kia như Cố Quyền.

"Ăn hết khay thức ăn này không thì đừng trách tôi."

Cố Quyền kéo tay Tuyết An ra đặt lên khay cơm, giao xong việc cho cô xong anh cũng bỏ ra ngoài, nhìn Tuyết An cứ khóc như vậy anh cũng không đành lòng.

Anh đã làm gì sai sao? Muốn người mình yêu là của riêng mình là sai rồi sao.