Chương 4: Trừng Phạt

Vừa ngoi được lên khỏi mặt nước cô đã ho sặc sụa không để ý nhiều đến lời nói của Cố Quyền.

Nhưng sự kiên nhẫn của anh có giới hạn chờ mãi vẫn chưa nghe được câu trả lời của Tuyết An, anh lại dùng sức ấn đầu cô một lần nữa xuống nước.

"Trả lời tôi."

Rất nhanh sau đó Cố Quyền lại kéo Tuyết An lên ép cô sát vào lòng ngực săn chắc của mình.

"Cố Quyền đừng thả tôi xuống nước nữa, tôi biết sai rồi... xin anh..."

"Biết sợ rồi sao? em hiểu được cảm giác lúc em bỏ đi tôi cũng sợ đến thế nào rồi chứ." Cố Quyền gằn giọng.

Anh thì sợ cái gì cơ chứ, chỉ là muốn có cô làm đồ chơi để suốt ngày cho mình hành hạ đánh đập để thoả mãn tính thú của mình thôi.

Nhưng cô đâu ngờ rằng Cố Quyền thật sự rất yêu cô, yêu cô đến phát điên rồi.

"Xin lỗi... tôi không dám nữa xin anh."

Tuyết An bám chặt hơn mà người Cố Quyền không ngừng run rẩy.

Hiện tại đã hơn hai giờ sáng rồi anh cũng không đành lòng để bé con của mình ngâm nước nữa, nên đã nhanh đem Tuyết An lên phòng lau người giúp cô.



"Em tốt nhất nên yên phận mà ở bên cạnh tôi."

Cố Quyền đặt Tuyết An xuống giường để lại cho cô một lời cảnh cáo rồi sau đó mới rời đi sử lý công việc của mình.

Vì đi cả ngày trời trong rừng để mệt còn bị Cố Quyền thả xuống nước, Tuyết An vừa lên giường đã cuộn mình lại trong chăn và nhanh chóng thϊếp đi.

Hôm sau trong lúc đang ngủ Tuyết An bị một tiếng động lớn ở dưới nhà đánh thức, ban đầu vẫn bịch tai lại ngủ tiếp nhưng tiếng ồn đó nghe giống như tiếng la hét hơn.

Một lúc cô mới có thể ngồi dậy đi vệ sinh cá nhân, lúc mở cửa ra ngoài tiếng ồn đó càng to hơn nữa. Tuyết An đi dọc theo hành lan tiến đều cầu thang.

"Thiếu gia xin cậu bỏ qua cho tôi, tôi thật sự không cố ý để tiểu thư bỏ trốn." Bà Thẩm quỳ ở dưới chân của Cố Quyền khẩn cầu.

Lời vừa dứt bà đã bị Cố Quyền thẳng chân đạp một đạp ngã lăn ra đất, chưa dừng lại ở đó một tên đàn em lôi bà ta lên buột phải ngồi dậy.

"Nếu bé con của tôi thật sự trốn mất cái mạng già của bà đền nổi không?" Anh tức giận quát lớn.

Nhưng sau đó cơ mặt liền thả lỏng ra, tựa người vào ghế ngồi một cách thoải mái nở nụ cười mãng nguyện.

"Cũng không thể thoát được, cả đời An An đã định sẵn là phải ở bên tôi rồi."

Thấy Cố Quyền mãi vẫn chưa tha cho bà Thẩm, Tuyết An nóng lòng chạy xuống dùng thân thể mình che chắn cho bà không để tên đàn em kia đánh nữa.

"A..."



Vì cô nhào đến đột ngột tên đàn em của anh vẫn không khỏi bất ngờ mà vô tình đấm mạnh tay mình vào bả vai Tuyết An.

Mặt dù rất đau cảm giác như xương thịt muốn tan thành tro, nhưng cô vẫn cắn răng nhịn đau mà che chở cho bà Thẩm.

Bụp.

"Mày mù à?"

Cố Quyền tức giận đứng dậy dáng thẳng một cú đấm kèm theo sự phẫn nộ của mình mà đánh tên đó, Tuyết An của anh chỉ có thể để một mình anh hành hạ thôi.

"Em đứng lên."

Cố Quyền đưa tay kéo Tuyết An lên một cách nhẹ nhàng về phía mình.

"Đừng đánh bà ấy nữa... là lỗi của tôi anh đánh tôi đi."

Tuyết An khóc lóc nắm lấy cách tay của Cố Quyền để đánh vào mình.

Nhìn Tuyết An như vậy khiến anh không khỏi đau lòng, nhưng tất cả là do cô. Tại cô dám cả gan bỏ trốn khiến anh đau đớn sợ hãi rằng mình sẽ mất cô, nên mới phải làm vậy để Tuyết An sau này có nghĩ cũng không dám bỏ trốn nữa.

"Em thấy mấy tên nằm đó không?"