Chương 4: Trốn thoát?

Thật sự tự do sao? xung quanh 4 bức tường này là có chuyện gì xảy ra?Ánh trăng chiếu sáng chói lọi trên đầu, có thể thấy rõ trên tường là từng mãnh vỡ thủy tinh, phản xạ lại từng trận hàn quang, vốn nên là thiết bị chống trộm, giờ khắc này lại là công cụ để phòng ngừa con tin chạy trốn, nói ra lại thật trào phúng.

Trương Trì nhặt lên một mảnh thủy tinh, mất thêm một phen công phu mới vất vả đem dây trói trên tay mình cắt đứt. Cậu không bỏ qua một ngóc ngách nào ở trên tường vây tìm kiếm, cho dù chỉ có một cái lỗ chó cho hắn chui qua chắc cũng có thể đi. Không biết như thế nào, tường gạch lại rắn chắc đến mức không lọt nổi một ngọn gió, ngay cả cái vết nứt cũng không có, nơi duy nhất có thể đi ra là bức tường ngay sân trước ngay tại cửa lớn, cửa sắt cao gần 3 mét.

Cửa sắt đóng chặt, ổ khóa to bằng nắm tay lặng lẽ treo tại đó, cửa sắc lại không giống với tấm ván gỗ chặn cửa sổ, bất quá không có vấn đề gì, hiện tại hai tay đã được tự do, cửa sắt này cũng không làm khó được cậu. Trương Trì chạy đến góc sân sau, đẩy ngã chiếc vại đựng nước đã lâu không được sử dụng, nước trong vại ồ ạt chảy ra gây ra tiếng động không nhỏ.

Có vại nước kê bên dưới, hơn nữa chỉ là một cái cửa sắt cũ kỷ, Trương Trì không tốn bao nhiêu sức lực đã có thể lkeo lên, nhảy ra bên ngoài cửa staws dễ như trở bàn tay.

Ra được rồi, cuối cùng cũng trốn ra được! Trương Trì chân đất chạy nhanh trên mặt cỏ, xông thẳng đến hướng đường cái có ánh đèn lập lòe, cảm nhận gió lạnh mang theo cảm giac tự do lướt qua mặt.

Đêm khuya, trên đường cái không có bao nhiêu chiếc xe, Tương Trì vẫn chưa từ bỏ ý định nhảy nhảy lên vẫy xe, hi vọng có thể gây sự chú ý với xe hàng chạy ngang qua, tâm hắn càng ngày càng nguội lạnh, không có một chiếc xe nào nguyện ý dừng lại vì hắn.

Trương Trì đem bản thân giấu sau bụi cây, dọc theo đường cái, cậu càng chạy càng xa, không có chuyện gì, coi như không có xe dừng lại, cậu cũng sẽ nhanh chóng chạy được đến nói có người ở.

Tiếng động cơ xe lại một lần nữa đấy lên hi vọng của Trương Trì, chỉ cần có một điểm hi vọng, hắn cũng phải thử một lần.! Trương Trì vọt tới giữa đường, chờ đọi chiếc xe xa hóa đang tiến đến trước mặt, không thể chờ được lao đến liều mạng đánh lên cửa xe.

"Cứu ta! cầu xin ngươi cứu ta, ta bị bắt cóc, cầu..."

Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lời cầu cứu đến bên môi lại im bặt, Trương Trì sửng sốt trong giây lát, lập tức quay người bỏ chạy! Từ trong xe đi ra lại là A Sơn, hắn cầm theo dao và dây thừng, vài bước liền đuổi kịp Trương Trì, người hiện tại đang hoảng loạn đến mức không phân biệt được phương hướng.

Sau lưng bị đạp một cước, Trương Trì đau đến mức lăn lộn trên đất, nữa ngày trôi qua cũng không thể bò dậy nổi, dôi giầy thể thao kia chậm rãi đến gần xuất hiện trong tầm mắt Trương Trì, lại giống như tử thần giáng lâm đè Trương Trì không thở nổi.

" Thả tôi đi, cầu xin anh". Bụng lại bị trúng thêm 1 cước, cả người bị nâng lên, lần này chết chắc rồi chứ? Trong miệng lẩm bẩm cầu xin tha thứ, âm thanh nhỏ đến mức chính cậu cũng không nghe được. Thân thể lần thứ hai bị dây thừng vững vàng trói chặt, không hề có sức chống cự bị A Sơn lôi về nhét về trong xe.

"Nếu muốn gϊếŧ liền cho tôi chết một cách sảng khoái được không?". Trương Trì cụt hứng ngồi tại góc tường, một túi bóng màu đen quăng ngay tại chân Trương Trì, phát ra tiếng kim loại va chạm trầm thấp.

A Sơn từ trong túi bóng lôi ra một sợi dây xích thật dài, một đầu có khóa, mất hứng trừng Trương Trì, thô lỗ kéo chân Trương Trì, đem xích sắt ở trên chân cậu quấn một vòng rồi chặc chẽ khóa lại, một đầu khác thì khóa tại trên ống nước

" Thật sự muốn chết đúng không? Muốn chết tại sao lại sợ thành như vậy?"

Độ dài dây xích cũng chỉ đủ đế Trương Trì đi đến nhà vệ sinh cùng giường sắt, những cái khác đều không thể với tới. Đối với chất vấn của A Sơn, Trương Trì trầm mặt, cậu sợ! Cậu đương nhiên sợ! Hơn nữa sợ muốn chết, nội tâm sợ hãi của cậu đã bại lộ trước mặt A Sơn thông qua mắt cá chân đang không ngừ run rẩy."Tôi phải đi mua xích sắt, lại muốn chạy hêm lần nữa tôi thật sự sẽ gϊếŧ cậu". A Sơn trong giọng nói tràn ngập ác ý câm flaays mắt cá chân Trương Trì, bỗng nhiên đứng lên, chân đạp ngay đầu gối Trương Trì, lạnh mặt nhìn đến người đang sợ hãi dưới đất” Hoặc là đạp gãy chân ngươi cũng không tồi”.“Không”

Đau đớn theo dự đoán cũng không có kéo tới, tiếng bước chân dần dần rời xa, Trương Trì sợ hãi mở mắt ra, cho là đối phương lại đi lấy vật dụng gì dằn vặt mình, lại thấy A Sơn nằm trên giường trở mình, gối đầu lên cánh tay nhìn mình chằm chằm, trong bóng tối, cặp mắt kia lại phá lệ hữu thần sáng ngời dường như lang sói đang nhìn nhìn chằm chặp con mồi.

“Sợ sao? Sợ liền hiến tôi cầu xin đi, cảm giác đó dường như rất thoải mái”

Biếи ŧɦái!

Trương Trì tức giận mắng trong lòng! Đây căn bản không phải là cướp bình thường mà cơ bản là một tên biếи ŧɦái, hắn đang hưởng thụ cảm giác bị người khác dè chừng sao? Tiếp tục như vậy, tình cảnh của mình lại càng tồi tệ hơn, không ai có thể đảm bảo cái tên này sẽ không đột nhiên nổi điên đem mình tra tấn đến chết.

Nhiều ngày như vậy, rốt cuộc là có ai phát hiện ra mình mất tích hay không? Trình tuấn, anh ấy hiện tại đang làm gì? Lẽ nào không có ai báo cảnh sát sao?

Toàn bộ cửa sổ trong phong đều bị chặn lại một cách chặc chẽ, không thể nhận thức được ban ngày hay ban đêm, cũng không biết được bản thân đã bị nhốt ở chỗ này bao lâu. A Sơn thường sẽ ra cửa vào buổi chiều hoặc tối muộn đến sáng hôm sau mới quay lại, thời điểm trở lại còn mang theo đồ ăn, còn có vàng bạc châu báu không biết là đã cướp đoạt được từ đâu.

Trương Trì có thể phán đoán sơ lược được giờ giấc sinh hoạt của A Sơn hoàn toàn dựa vào thời điểm hắn xuất môn, trong nháy mắt lúc hắn mở cửa từ ngoài cửa nhìn thấy sắc trời mà suy đoán. Tuy vậy bình minh và hoàng hôn màu sắc cũng gần như nhau nên cậu cũng khồn chắc chắn rốt cuộc phán đoán của mình là đúng hay sai.

Trương Trì phát hiện, mỗi lúc thời điểm cậu tỉnh lại, bên người luôn có một vài cái bánh bao hoặc đồ ăn vặt này nọ, có lúc còn sẽ có sữa bò, hắn là sợ mình đói chết ở đây sao? Nếu như mình chết rồi, tội của hắn lại càng nặng đi.

Lại qua mấy ngày rồi? Không nhớ rõ cũng không biết rõ, đói bụng tỉnh rồi lại ăn, ăn xong lại ngủ, ngơ ngơ ngác ngác mà kéo dài hơi tàn, sống ở một nơi không ai biết, một ngày dài như một năm. Trương Trì hoài nghi nếu cứ như vậy thì không biết mình có bị mục rữa từ bên trong hay không, tinh thần từng bước từng bước bị phá hủy, cô độc mà tẻ nhạt chết đi, đến khi hóa thành một đống xương trắng cũng không có ai phát hiện.

Tại sao A Sơn vẫn chưa về, là bị cảnh sát bắt rồi sao? Vậy có phải là mình cũng sắp được cứu? Cảnh sát sẽ đến sao, nếu như A Sơn khai ra tội danh bắt cóc mình, nhất định sẽ có người tới nơi này cứu mình, nơi này thật sự sắp bức mình điên rồi.

Hy vọng là vậy!

Còn nếu hắn chết? Ha! Nếu hắn chết, sẽ không có ai biết nơi này vẫn còn một người bị giam cầm, chính mình sẽ trong thống khổ mà cứ vậy chết đi.

Thật sự là đáng sợ, so với dao kiếm kề cổ còn khiến người ta sợ hãi hơn.

Yên tĩnh bị phá vỡ, động tĩnh từ bên ngoài cửa truyền đến, có người đυ.ng vào cửa sắt ngoài sân! Còn mơ hồ nghe được tiếng trò chuyện, ngoài cửa không chỉ có một người, khẳng định không phải A Sơn.

Là cảnh sát phải không! Nhất định là vậy đi!

“Cứu mạng! Cứu ta” Trương Trì khàn giọng la lên.

Cửa sắt được mở ra, tiếng bước chân đang tới gần, cửa gổ trong phòng lại bị đối phương đẩy mạng mà ầm ầm đổ xuống, xiêu vẹo mà ngã trên mặt đất. Người đi tới tuyệt nhiên không phải là cảnh sát mà là đồng bọn đã từng cướp bóc chung với A Sơn, là Hổ ca cùng Thiết Nha.

Trương Trì cảm thấy tâm của chính mình, lạnh băng.