Chương 1: Gặp tai kiếp

Trong hành lang truyền đến hàng loạt những tiếng chân xa lạ, đã trễ thế này còn có ai nữa chứ? Trương Trì có chút do dự mở chiếc cửa chống trộm cũ nát, phát ra tiếng kẹt kẹt chói tai.Đứng ngoài cửa, ngoại trừ bạn trai cũ của cậu Trình Tuấn còn có thêm mấy đồng chí cảnh sát, bọn họ thần sắc lo lắng vây quanh Trương Trì, mồm năm miệng mười liên tục hỏi gì đó, nhiều nhất chính là - đừng sợ, ngươi đã an toàn rồi!

Có thể đừng như vậy không, trong đầu Trương Trì một mớ hỗn loạn, cậu thống khổ ôm đầu muốn đem toàn bộ tiếng ồn ngăn cách bên ngoài. Ba tháng trước, tại đêm hè đó rốt cuộc phát sinh cái gì, dường như là đang mơ hay chính là nhứng thứ cậu đã từng trãi qua, tại sao lại hoàn toàn không có cảm giác chân thứcj, cái nào là mộng, cái nào là thực? An toàn sao? Có thật sự là đã an toàn?

Một ngày kia vào 3 tháng trước, lại một ngày bình thường không có gì đặc biệt, sau khi vẽ xong một bản thiệt kế phức tạp, Trương Trì không ngoài ý muốn tăng ca. Ah, đúng rồi nếu như nói có điều đặc biệt phải là cậu từ phí bạn tốt biết được bạn trai quen biết mấy năm lại nɠɵạı ŧìиɧ.

Trương Trì buồn cười buông điện thoại xuống, yên lặng xóa đi tin tức đó. Trương Trì đã ngoài 30, không nghĩ tới sẽ vì chuyện như vậy mà lại ồn ào làm xấu mặt, trước kia đã một lần tha thứ đổi lại lại là một lần bị xem nhẹ, cũng đến lúc nên chấm dứt mối quan hệ này, cậu chỉ muốn cùng người mình yêu thương yên ổn sống qua ngày mà thôi.

Trương Trì đem tên nhà trọ bạn thân cung cấp nhớ kỹ, cậu lái xe đến trước cửa một căn nhà trọ không mấy bắt mắt cũng không hề có danh tiếng, ngồi trong xe nhìn chăm chú từng lượt khách ra vào, hớp từng hớp bia lặng lẽ chờ đợi.

Mãi đến khi mặt trời lên cao, bóng người quen thuộc mới chậm rãi đi ra từ bên trong cánh cửa, trong l*иg ngược ôm một nam hài hình dáng yêu kiều, quyến rũ, mắt thấy Trình Tuấn mang theo vẻ mặt sủng nịch nhẹ nhàng hôn lên trán nam hài, lưu luyến không rời. Trương Trì liền phẫn nộ ấn còi nhằm thu hút sự chú ý của đôi cẩu nam nữ bên kia. Không ngoài dự liệu, Trình Tuấn cau mày xoay người, đang tính mắng người biểu tình trên mặt chợt cứng lại.

"A Trì, sao em lại ở đây?"

"Câu này không phải nên hỏi anh sao?" Trương Trì hỏi ngược lại. " Thì ra anh yêu thích kiểu nam hài như vậy a".

Trình Tuấn chạy vài bước đến bên cạnh xe Trương Trì, sắc mặt biến đổi liên tục. Trương Trì thần sắc bình tĩnh lại khiến hắn không thể nhìn rõ thái độ của cậu, hán thực sự không biết nên mở miệng giải thích như thế nào, "Hắn..."

" Chúng ta chia tay đi". Bất đồng với vẻ mặt hoang mang của Trình Tuấn, Trương Trì nhìn thẳng người đàn ông đang cố gắng né tránh ánh mắt của mình, lạnh nhạt mở miệng:" Đây chính là nguyên nhân anh thường xuyên tăng ca?".

"Không phái! anh đây là bị ma quỷ xui khiến". Trình Tuấn thực sự không có nói dối, hắn thật tâm yêu thương Trương Trì, tuy rằng cậu đã bước qua tuổi 30, nhưng gương mặt lại không nhìn ra dấu vết của tuổi tác, thật ra khá sạch sẽ dễ nhìn, thời điểm ngại ngùng cũng có cảm giác phong tình, giọt lệ chí ngay khóe mắt cũng rất câu dẫn người khiến hắn ngứa ngáy trong lòng, luôn khiến hắn muốn ngừng mà không được.

Thế nhưng, tình cảm yên bình kéo dài quá lâu sẽ khiến cho người ta mất đi cảm xúc mãnh liệt ban đầu, hắn cần điều gì đó kí©h thí©ɧ hơn đồng thời cũng không muốn buông tay đóa hoa cao lành này, hán biết như vậy rất tham lam, nhưng bản tính trăng hoa đã thấm vào máu hắn, làm cách nào cũng không thể cưỡng lại được hoa hoa bướm bướm bên ngoài.

Trường Trì lắc đầu, cậu không muốn nghe Trình Tuấn giải thích" Chúng ta đều không còn nhỏ nữa, tiếp tục như vậy cũng không có ý nghĩa gì, tôi biết anh thích trăng hoa, nhưng tôi cũng thật sự không còn mặt mũi, tôi không muốn tiếp tục chơi trò chơi tình ái như vậy với anh nữa, nhân lúc vẫn chưa quá muộn, chúng ta hảo tụ hảo tán đi."

Không chờ Trình Tuấn phản ứng, Trương Trì đã đạp mạnh chân ga rời đi khiến trình Tuấn đứng đó càng thêm lúng túng. Kết thúc, rốt cuộc là vấn không thể tiếp tục, chỉ là muốn cùng nhau an an ổn ổn sống, thật sự khói đến như vậy sao?

Thoáng cái đã qua hết nữa ngày, Trương Trì cũng không cách nào mang theo đôi mắt đỏ ửng đi làm càng không có tâm tình làm việc. Chuông điện thoại reo liên tục, tất cả đều là đến từ Trình Tuấn, Trương Trì cảm thấy thật phiền, dứt khoát tắt luôn điện thoại.

Chuyện này là sao a, hiện tại ngay cả nhà cũng không thể về, Trình Tuấn nhất định sẽ ở nhà chờ hắn. Ở bên ngoài lái xe như điên vòng quanh thành phố, mặt cho giá lạnh thổi vào mặt mang đi nước mắt đang không ngừng rơi xuống.

Không muốn, nhưng không thể không bỏ.

Mặt trời chiều ngã về tây, mắt thấy xăng đã gần cạn, tâm tình cũng đã phát tiết không sai lệch lắm. Cúng đã khá muộn, Trương Trì lái xe hướng nội thành chạy về, dưới ánh đèn đường lau đi giọt nước mắt cuối cùng.

"Xăng 95, đầy bình, cảm ơn". May là tại trước khi đàn đỏ báo động hết xăng cậu lại đúnng lúc chạy tới trạm xăng dầu, Trương Trì cầm bóp tiền đi vào quầy.

Hết thảy đều bình thường không có chút gợn sóng giống như cuộc đời của hắn luôn bình thản đến vô vị, cũng khó trach Trình Tuấn không chịu được cô quạnh. Nghĩ như vậy, trong lòng rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, chỉ là quyết định của hắn cũng sẽ không thay đổi, chính mình chung uy cũng không thể thỏa mãn được với tình cảm mãnh liệt của Trình Tuấn, cứ như vậy giải tán đôi khi lại là chuyện tốt đỗi với cả hai người.

Đột nhiên, bên ngoài vang lên một tiếng chấn động lớn đến mức chấn đau màng nhĩ Trương Trì, tiếng ầm ỹ kèm theo tiếng hét chói tai truyền đến từ ngoài cửa. Cửa bên ngoài bị đẩy ra, 2 công nhân vốn ở bên ngoài phục vụ châm xăng dầu đã bị đẩy ngã vào bên trong, trên quần áo đều nhuộm một màu máu đỏ thẫm.

"Không được nhúc nhích, ngồi xổm xuống, hai tay đặt lên đầu" Nam nhan dẫn đầu cao lớn vạm vỡ, hung thần sát ác giơ vũ khí chỉa vào đầu một nhân viên "Cướp, không muốn chết thì đều ngồi yên cho ta"

Trương Trì ngồi xổm ở góc tường, một cử chỉ nhỏ cũng không dám, chỉ dám lén nhìn những đôi giày ẩn hiện trong tầm mắt.

Nam nhân ban đầu nói lời đe dạo vẫn chưa rời đi, một người khác mang một đôi giày da cũ nát tiến vào bên trong quầy thu ngân, sau khi lục tung lên lại phát ra giọng nói khàn khàn khó nghe " Ta nói như thế nào lại đến địa phương hẻo lánh như thế này cướp bóc chứ, chỉ có chút tiền như vậy, không đủ nhét kẻ răng".

"Còn không phải là chủ ý của A Sơn sao, hắn nói người ở đây nhát gan". Nam nhân mập mạp nói xong lại ngồi xổm xuống, bắt lấy một nữ nhân viên cửa hàng kèm theo nụ cười bỉ ổi, " Tiểu muội muội, cùng ca ra ngoài chơi một lát nhé!"

"Hồ ca, ngươi bớt làm những chuyện buồn nôn như vậy lại, lần trước ngươi cũng là cái đức hạn này hại chúng ta kém chút nữa đã bị bắt." Nam nhân bên trong quầy thu ngân vừa nhét tiền vào túi xách vừa đi ra." Lục hết toàn bộ cũng chưa tới 2 vạn, nếu như bị bắt được còn không phải là lỗ vốn sao, đi thôi"

"Ai, Thiết Nha trên kệ không phải còn có rượu sao, trong quầy còn có thuốc lá, đều lấy đi, càng nhiều càng tốt. A Sơn, ngươi đi lục soát một chút trên người bọn họ xem, điện thoại, bóp tiền đầu lấy hết.

Thấy gã mập đi ra, Trương Trì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô bé bên cạnh đã sợ đến tiểu trong quần, hi vọng nàng se không làm ra hành vi ngu ngốc nào chọc giận bọn cướp. Từ cuộc trò chuyện của bọn chúng, có thể suy đoán được đám cướp này hẳn là có ba người mà nhân viên cửa hàng thêm vào chính mình tổng cộng có bốn nam nhân và một phụ nữ, nếu như phối hợp tốt áp chế lại bọn chúng cũng không phải là không thể.

Nhung mà lão thiên gia chính là luôn thích đùa giỡn, không muốn theo ý con người. Nữ nhân bị dọa ngốc vừa mới tỉnh táo lại, lập tức điên cuồng hét lớn đòi phải báo cảnh sát. Đây không thể nghi ngờ là hành động ngu xuẩn nhất trong thời điểm hiện tại, làm như vậy chỉ có thể chọc giận bọn cướp, buộc bọn chúng làm ra hành vi không thể đoán trước được, có lẽ còn càng nguy hiểm hơn.

Chất lỏng ấm áp bắn đầy lên mặt, Trương Trì hoảng sợ lau đi mạt chất lổng kia, đầu ngón tay ướŧ áŧ đỏ tưới. Lưỡi dao sắc bén đâm sau vào trong l*иg ngực nữ sinh, cặp mắt trợn to, giống như muốn ghi nhớ thật sâu vào trong đầu hình dạng của kẻ đã tổn thương nàng.

Oành! Lại thêm một tiếng súng, nhân viên bên ngoài cửa hàng theo tiếng súng ngã xuống. Đám cướp quả nhiên bị kí©h thí©ɧ, tình hình càng trở nên tồi tệ hơn. Nhìn chằm chằm vào đôi giày thể thao trước mắt, Trương Trì yên lặng cầu khẩn trong lòng, đây cũng là người vẫn luôn im lặng từ đầu đến cuối, hình như gọi A Sơn, hắn vấn luôn không tham dự vào những hành vi tổn thương người trước đó, e rằng...

Trương Trì bỗng dưng ngẩng đầu lên, nhìn nam nhân trẻ tưởi trước mặt, thành khẩn nói "Trong thẻ của ta có không ít tiền, ta có thể lấy hết cho các ngươi, cầu xin các ngươi đừng tốn thương ta".