Hôm nay anh trai của cô đã tìm đến công ty của Trình gia để nói lý lẽ, không hiểu muôn vàn lý do gì mà Trình gia lại cứ nhắm vào Châu gia.
Cổ phiếu của công ty luôn tụt dốc không phanh, các dự án đầu tư đã được bàn bạc xong với đối tác cũng bị hủy bỏ? Còn phải đền bù tổn thất hợp đồng với một con số không hề nhỏ.
Châu Mạc Vũ đến nhưng không nói cho em gái mình biết, người anh trai này biết đứa em của mình mạnh mẽ can đảm nhưng đứng trước tình cảnh này cũng sẽ lo lắng mà dẫn đến mệt mỏi.
Trong căn phòng yên ắng chỉ nghe thấy tiếng gõ bàn phím của Trình Bắc Doanh, ngoài ra không còn một thứ tạp âm nào khác.
/ Tít tít /
“ Trình tổng, có Châu tổng muốn gặp anh?" Thư ký thông qua điện thoại bàn mà thông báo
“Cho anh ta vào!" Trình Bắc Doanh nhướm mày ấn nghe và dừng công việc đi lại bàn trà.
Châu Mạc Vũ bước vào hùng hổ mà quát mắng: “ Trình tổng, cậu với tôi đâu có mắc oán mắc nợ gì? sao cậu lại chặn hết đường làm ăn của chúng tôi?"
Trình Bắc Doanh như giả điếc, anh rót xong trà mới từ tốn trả lời: “ Tôi thích!"
Đúng, hai chữ này đã tồn tại từ khi anh đang trong bụng mẹ thì làm sao đổi được? Một kẻ sinh ra đã ngậm thìa vàng thì lấy đâu ra tình cảm thương xót.
“ Cậu thích? Cái điều cái cậu thích làm cho chúng tôi bị tổn thất, biết bao nhiêu người công nhân làm việc ở ngoài kia cũng chỉ vì câu “ tôi thích " của cậu làm cho thiếu thốn không?" Châu Mạc Vũ không thể nào chịu nổi một con người ngông cuồng như vậy, công nhân của Châu gia cũng phải nuôi gia đình, một câu thích cũng sẽ lấy đi của họ biết bao nhiêu là hy vọng.
“ Những điều đó liên quan gì tới tôi? Bọn họ có chết đứng ở đó nhiều tấp thành đống cũng không liên quan đến thằng này!" Anh bắt chéo chân tay chống cằm mà nói.
“ Xem như tôi xin cậu đấy, cậu nói cho tôi biết Châu gia chúng tôi đã đắc tội gì với cậu?"
Nếu không đắc tội thì hà tất anh ta phải săn lùng hủy hoại Châu gia đến như vậy?
“ Các người tự biết đã đắc tội gì với thằng này, Trình Bắc Doanh tôi chưa bao giờ tìm sai người? "
Trước giờ Châu gia luôn làm ăn đàng hoàng chưa bao giờ làm phiền lòng hay có xung đột với xung quanh, đặc biệt là Trình gia.
Châu Mạc Vũ về công ty đầu đau như búa bổ, phải lo hết những chuyện mà Trình Bắc Doanh đã bày ra. Nhìn hình ảnh đứa em bé nhỏ trên bàn anh cũng phơi đi được phần nào.
Chỉ cần Châu Thiên Kỳ không bị làm sao thì những thứ này cũng không đáng.
Trình Bắc Doanh đang làm việc tiếng tin nhắn lại vang lên dồn dập, anh liền mở lên xem không ngờ cậu bạn thân của anh gửi ảnh Châu Thiên Kỳ, lông mày anh khẽ nhíu lại.
“ Lưu Thẩm Vạn, cậu gửi ảnh cô ta cho tôi làm gì?" Anh trả lời tin nhắn của cậu bạn.
“Cậu không thấy vợ cậu trang điểm và cải trang lên rất xinh đẹp sao?"
Trình Bắc Doanh kẽ hừ một tiếng tay nhấn vào xem, ánh mắt anh quan sát xung quanh tấm ảnh rồi dừng lại trước đôi mắt của cô, đôi mắt này làm anh nhớ đến một người.
“ Cậu làm gì ở chỗ đó?"
“ Tôi là người đầu tư vào bộ phim này, là ông chủ lớn đương nhiên là phải có mặt rồi. Mà nói đi cũng phải nói lại vợ cậu đúng thật rất xinh!"
Đầu dây phía kia nghe có người khen vợ mình xinh đẹp ánh mắt anh nhíu lại, trực tiếp ấn gọi điện.
“ Cô ta là người của tôi!"
“ Thôi thôi, tôi không đυ.ng vào vợ cậu nữa được chưa!" Lưu Thẩm Vạn đành phải lắc đầu nếu dính vào người phụ nữ của Trình Bắc Doanh thì có khác gì nhảy sông tự tử
“ Cô ta chỉ được phép một mình tôi hành hạ!"
“ Cậu đây không phải là chiếm hữu quá đấy chứ? Đóng phim thì phải có đàn ông rồi!"
“ Đừng để tôi thấy trên người cô ta có mùi của người khác nếu không cậu đừng trách!"
Nói xong Trình Bắc Doanh lập tức tắt máy vứt sang một bên.
Trình Bắc Doanh rất ghét người của mình phải dính bất cứ thứ gì dơ bẩn ở bên ngoài, anh không cho phép.
[ … ]
Châu Thiên Kỳ sau một ngày mệt mỏi đã trở về, cô uể oải đi vào trong nhà, vừa vào đến cửa đã bị một chiếc cốc bay đến may cô kịp phản ứng mà né tránh. Nhìn lại thì ra Trình Bắc Doanh đang nổi điên.
“ Anh có bị điên không? Nếu vào đầu em thì sao?" Châu Thiên Kỳ bức mình, đi làm đã mệt rồi về nhà còn nhìn mặt anh cáu gắt thà ở lại phim trường qua đêm thì tốt hơn.
“ Tôi đây còn muốn lấy mảnh kính kia mà cứa rách khuôn mặt xinh đẹp này, để cô không thể đi lông loàn với kẻ khác!" Mặt Trình Bắc Doanh không cảm xúc lạnh lùng điềm đạm làm người đối diện phải phát sợ, nếu người yếu tim mà đứng bên cạnh anh có khi ngất lúc nào không hay.
Châu Thiên Kỳ bị hai chữ “ Lông loàn" làm cô đứng hình, cô nuốt nước mắt vào trong cố gắng bình tĩnh. Châu Thiên Kỳ cố chấn áp bản thân không sụp đổ, bước về cầu thang.
“Nếu anh không thể sống được với kẻ lông loàn này thì ly hôn đi, đường ai nấy đi!"
Trình Bắc Doanh nhướm mày tức giận: “Cô muốn ly hôn với tôi? Còn lâu, tôi muốn cả đời này của cô đều phải gắn bó với tên này!"
“ Anh không chịu ký thì em sẽ tìm cách để anh đồng ý ly hôn với em!"
“ Cô dám?"
“ Có gì không dám, em còn đi lăng loàn ở bên ngoài được mà, huống hồ gì chuyện làm cho anh ly hôn!"
Nếu Trình Bắc Doanh đã nói cô lông loàn ở bên ngoài thì Châu Thiên Kỳ cô sẽ cho anh thấy, lông loàn thật sự!
Châu Thiên Kỳ đây đã sai một lần không thể sai đến lần thứ hai, đời người không thể tắm chung một dòng sông ô nhiễm được, cô có phải quá ngu ngốc mới bị anh lừa vào trong trò chơi mà anh bày sẵn ra mà không hề hay biết.
Ngày đó bố cô không nên đồng ý chuyện liên gia với Trình gia thì cũng chẳng có chuyện cô phải động lòng, cũng chẳng phải rơi vào tình cảnh đau xót như vậy.