Trình Bắc Doanh đã suy nghĩ rất nhiều ngày, nếu Châu Thiên Kỳ không chấp nhận anh một lần nữa, anh cũng không ép buộc mà chọn đứng phía sau cô theo dõi bước chân cô. Chỉ có điều anh rất muốn yêu, muốn cô cười với mình nhưng xem ra đó là điều mơ ước của Trình Bắc Doanh.
Trời thu qua đi mùa đông lại kéo đến, Trình Bắc Doanh sau nhiều ngày tháng suy nghĩ, anh đã không đến quấy rối cô mà thầm lặng quan sát từ sau, nhìn thấy gia đình ba người hạnh phúc cười đùa lòng anh cũng rất vui nhưng vẫn có sự hạnh phúc vui vẻ xen lẫn. Trình Bắc Doanh lần này đã gọi điện xin phép Châu Thiên Kỳ gặp mặt một lần và cũng được cô đồng ý.
Châu Thiên Kỳ đã từng gặp em gái anh Trình Ly Nhã, cũng biết anh suy nghĩ không đúng đắn còn làm mình bị thương, lần đó cô cũng đã gọi điện hỏi thăm xem như là sự quan tâm cuối cùng.
Trong quán cafe, nhiều người qua lại nói chuyện vui vẻ, hơi ấm ở bên trong làm cho con người ta khi bước vào cảm thấy dễ chịu mà muốn náng lại. Trình Bắc Doanh ngồi bên trong khuôn mặt điển trai, cùng cách ăn mặc của anh rất hút ánh mắt người nhìn. Anh xem lại tài liệu mà mình đem đến, đây không phải là thứ gây phiền toái cho cô, mà là giấy chuyển nhượng cổ phần công ty Trình gia. Anh muốn lấy cổ phần của mình cho con trai, muốn bù đắp những sai lầm trước kia.
Châu Thiên Kỳ bước vào, cô ở bên ngoài chỉ cần liếc qua là đã có thể nhìn được chỗ anh ngồi, anh vừa thấy cô đến đã vội đứng dậy lịch sự mà kéo ghế cô. Đây là lần đầu tiên anh kéo ghế cho cô, trong lòng Châu Thiên Kỳ chủ thầm nghĩ nếu trước kia anh ân cần như vậy có lẽ mọi chuyện đã khác.
“ Anh dạo này thế nào? Sức khoẻ vẫn ổn chứ?" Châu Thiên Kỳ vừa hỏi vừa gọi nước
“ Em quan tâm anh sao?" Trình Bắc Doanh vui vẻ nhìn cô.
“ Anh vẫn khoẻ!"
“ Anh hẹn tôi ra đây là có chuyện gì?" Châu Thiên Kỳ muốn anh vào vấn đề thật nhanh bởi đoàn phim chỉ cho nghỉ 2 tiếng, cô còn phải diễn xong còn đến bệnh viện thăm chồng nữa. Hàn Trạch Lâm đã gần một tuần nay chưa về nhà rồi, chỉ biết lao đầu vào công việc.
“ Em vội vậy sao? Không thể cho anh ít thời gian rảnh rỗi dư thừa của em được sao?" Giọng anh thấp lại, không phải anh nói cô ích kỉ mà chỉ muốn ngồi trò chuyện với cô thật lâu một chút, bởi sau ngày hôm nay anh phải ra ra nước ngoài làm việc một đến hai năm.
Châu Thiên Kỳ nhìn được trong anh có buồn bã nên đã nói: “ Được rồi, tôi sẽ cho anh thời gian cả trưa nay để anh nói hết chuyện, tôi sẵn sàng lắng nghe!"
Trình Bắc Doanh liền vui vẻ trở lại, anh háo hức gọi thêm một ít bánh ngọt cho cô ăn trong khi nghe anh nói chuyện.
Trong suốt thời gian quen biết anh cho đến khi kết hôn Châu Thiên Kỳ Châu từng thất anh nói nhiều như vậy, trước kia có hỏi anh cũng chỉ trả lời vài chữ thậm chí là không mà chỉ dùng ánh mắt để chủ thị. Không biết vì sao khi nghe Trình Bắc Doanh nói chuyện, cô lại cảm nhận được sự thay đổi thất lòng với anh. Cô cũng đã từng nghĩ nếu có một ngày anh hối hận muốn nói quay lại thật lòng với mình, lúc đó cô sẽ tha thứ tất cả cho anh và sẵn sàng cho anh thêm cơ hội. Nhưng cô thật sự không thể quên những chuyện mà anh đã làm, mỗi lần nhìn di ảnh người bố lòng cô lại quặn lại nó như muốn nhắc nhở cô đừng bao giờ quen nỗi đau này.
Trình Bắc Doanh luyên thuyên một hồi mới dừng, trong suốt thời gian anh nói Châu Thiên Kỳ đã im lặng lắng nghe và ăn bánh. Anh dừng lại nhìn về phía cô với ánh mắt có chút tò mò.
“ Thằng bé Châu Minh nó có ngoan ngoãn, nghe lời em không?"
Châu Thiên Kỳ dừng việc ăn bánh lại nhìn anh, Trình Bắc Doanh thấy cô im lặng anh vội giải thích: “Anh không có ý muốn đòi thằng bé, chỉ là muốn hỏi một chút thôi!"
“ Thằng bé rất nghe lời, nó biết tôn trọng và lắng nghe người khác!" Châu Thiên Kỳ quên mất anh cũng là bố con mình, cũng có quyền được biết về cuộc sống của con.
“ Vậy thì tốt!"
“ Ừ, nếu không có chuyện gì để nói nữa thì tôi xin phép đi trước!"
“ Em khoan đi đã, anh còn có một chuyện!"
Trình Bắc Doanh lấy tài liệu chuyển nhược cổ phần ra để lên bàn trước mắt cô. Châu Thiên Kỳ đọc dòng chữ to đầu tiên và người được hưởng có chút khó hiểu và không vui.
“ Anh đây là có ý gì?"
“ Anh muốn chuyển nhược cho thằng bé nửa cổ phần mà mình có, xem như là quà xin lỗi của người bố này!" Trình Bắc Doanh muốn xin lỗi giọt máu của mình, muốn đền đắp những gì mà mình đã làm sai với đứa con đã mất và Hàn Châu Minh.
“ Tại sao lại như vậy?" Châu Thiên Kỳ khó hiểu nhìn anh
“ Xin em hãy nhận cho, đây là lời xin lỗi mà anh dành cho thằng bé, em hãy nể mặt một người bố này mà nhận cho!"
Châu Thiên Kỳ bị anh nói cho cảm động, không nghĩ một con người như anh lại có thể thay đổi nhiều đến như vậy, cô cũng không hỏi gì thêm mà lấy bút ký vào giấy chấp nhận. Trình Bắc Doanh nhìn cô ký rất vui, khi Châu Thiên Kỳ rời đi cô đã quay lại nói anh một câu: “ Chiều nay anh có thể dẫn thằng bé đi chơi trong thời gian tôi quay phim!"
Lần này anh vui như một đứa trẻ, không ngờ Châu Thiên Kỳ lại cho phép mình đến gần con, anh liên tục cảm ơn cô đã cho anh một lần ở bên con, cho đến khi Châu Thiên Kỳ ra khỏi quán nhìn lại vẫn thấy Trình Bắc Doanh vui mà nhảy lên, miệng cũng bất giác mà cười.