Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó đã trôi qua 4 năm. Trình Bắc Doanh cũng đã thay đổi, không còn lạnh lùng như trước, thân thiện với mọi người, quan trọng là anh không bao giờ quên hình bóng xinh đẹp của Châu Thiên Kỳ.
Trình Bắc Doanh ngày ngày thay đổi chỉ mong một ngày không xa, Châu Thiên Kỳ sẽ quay trở lại như lời Lưu Thẩm Vạn nói, nhìn thấy những thay đổi của anh mà cho anh một cơ hội sửa sai.
Tại sân bay quốc tế, một người phụ nữ bước ra sân bay với một khí chất bất phàm, mặc dù đã đeo kính đen và khẩu trang nhưng vẫn toát ra được sự xinh đẹp cuốn hút, đặc biệt đi bên một người đàn ông điển trai phong độ với một cậu nhóc xinh xắn tựa thiên thần, một khung cảnh ngôn tình làm bao người nhìn vào phải ngưỡng mộ, ao ước.
“ Mẹ à, mẹ đừng lấy sắc đẹp ra để giành bố với con! Con sẽ không nhường đâu" Cậu nhóc tinh nghịch nói
“ Cái thằng bé này, người đang bế con là chồng mẹ, chẳng lẽ mẹ không được khoác tay sao?" Người mẹ bị cậu con trai trêu chọc cũng phải nói lại.
Người đàn ông đứng ở trung tâm không biết làm thế nào, một bên là người vợ đêm tối nằm bên, bên còn lại là đứa con ngoan ngoãn, không biết phải làm thế nào chỉ biết giải hòa cho hai mẹ con.
“ Cả hai không cần phải giành nhau, bởi bố / anh là của hai người!"
Cả ba như tìm được điểm chung lại khúc khích cười, nụ cười của bọ họ hạnh phúc rạng rỡ như mùa thu ấm áp. Mùa thu kéo đến hoa lá vàng rơi, gió nhẹ thoảng qua mạng theo hương hoa nở vào mùa thu. Sự ấm áp của bọn họ làm tan chảy những trái tim đứng bên.
“ Đừng có phát cơm gia đình trước mặt anh!" Châu Mạc Vũ kéo vali phía sau bước lên, chán nản không chịu được mà lên tiếng, nhìn ba người trước mặt thân mật lại nghĩ đến bản thân vẫn còn độc thân.
“ Bác, đừng có như vậy chứ? Nghe cháu đi tìm bác dâu đi!" Cậu bé cười tươi như muốn xoa dịu nỗi đau trống vắng của nác trai.
Gia đình được xem là tiểu thuyết này, không ai khác chính là Châu Thiên Kỳ và Hàn Trạch Lâm cùng cậu con trai tên Hàn Châu Minh, bốn người hôm nay trở về đây đều là có lý do, Châu Thiên Kỳ giờ là diễn viên nổi tiếng, danh tiếng cô bây giờ đã là diễn viên hạng A. Quan hệ giữa cô và Hàn Trạch Lâm là vợ chồng không phải bạn bè, sau khi qua đất nước mới tinh thần và thể chất của cô phải mấy tháng sau mới được cải thiện, Hàn Trạch Lâm lúc đó mới lấy hết can đảm để cầu hôn cô, anh chỉ muốn thử sức không ngờ cô lại đồng ý, bởi Châu Thiên Kỳ nhìn thấy được trong ánh mắt anh là sự hạnh phúc, sự thật lòng.
Hàn Trạch Lâm đã lấy danh đại thiếu gia Hàn gia để giúp anh trai cô gây sự lại cơ nghiệp, giúp người vợ của mình tiếp tục con đường diễn xuất, lần này về cũng là phục vụ cho việc quay phim của Châu Thiên Kỳ, và cả bốn người đã quyết định sống ở đây. Hàn Trạch Lâm thật sự rất nuông chiều Châu Thiên Kỳ, từ khi lấy anh cô không phải làm bất cứ việc gì cả, chỉ việc lo diễn còn lại để người chồng phía sau lo, còn thêm một cậu nhóc sẵn sàng làm trợ lý riêng cho mẹ khi mẹ cần. Cuộc sống như vậy là thứ Châu Thiên Kỳ mong muốn, tưởng nó sẽ không thành sự thật không ngờ nó lại đến nhanh như vậy.
Châu Thiên Kỳ nhiều khi không tin mình có thể tiến tới hôn nhân một lần nữa, cũng không tin mình sẽ có một cuộc hôn nhân hạnh phúc như vậy, tất cả mọi thứ đều làm cho Châu Thiên Kỳ lại ngạc nhiên kèm theo sự hạnh phúc.
Vừa đến cửa biệt thự Lưu gia, Cánh cửa xe vừa mở ra Lưu Thẩm Vạn đã đi nhanh tới dang tay ra ôm Hàn Châu Mình đang chạy đến.
“ Nhớ quá đi thôi!" Lưu Thẩm Vạn ôm chặt lấy cậu nhóc trong lòng không ngừng hôn lên má.
“ Chú Vạn, cháu nhớ chú quá đi mất!" Hàn Châu Minh từ khi sinh ra đã rất dẻo miệng, hễ gặp người thân là sẽ đổ ra sự dễ thương.
“ ** cậu chỉ giỏi nịnh thôi!
Mau vào trong chúng ta trò chuyện!"
Lưu Thẩm Vạn bế Hàn Châu Minh trên tay rồi nhìn ra phía sau bảo mọi người bước vào.
Hàn Châu Minh, vừa đến một căn nhà mới ở một đất nước xa lạ nhưng lại rất tinh nghịch mà chạy nhảy lung tung. Mấy người lớn thì ngồi lại trò chuyện, cả bốn xa nhau bốn năm nhưng ngày nào cũng gọi điện trò chuyện nên cũng không có chuyện gì mới để kể.
“ Bọn người ở tạm nhà tôi vài ngày, nhà mới chưa chuyển xong đồ đạc nên cứ ở đây!"
“ Em sợ ở đây anh lại thấy phiền thôi!"
“ Sao anh lại thấy phiền được, thấy vui còn không kịp nữa là!"
Mọi người gặp nhau sau bốn năm ai nấy đều rất vui mừng, Lưu Thẩm Vạn là người vui nhất, anh mong chờ điều hạnh phúc đến với Châu Thiên Kỳ, mong Hàn Trạch Lâm sẽ là người một lần nữa đem lại hạnh phúc cho cô, không ngờ nó đã trở thành sự thật. Mặc dù Lưu Thẩm Vạn rất buồn khi biết cô và Hàn Trạch Lâm sẽ kết hôn, trong lòng anh có chút vắng bóng nhưng vẫn vui mừng. Qua bốn năm anh cũng chỉ đem lòng yêu thích Châu Thiên Kỳ, không phải là tình yêu nam nữ mà trở thành tình cảm chăm sóc giữa người anh và em.