Chương 2

Trong phòng làm việc rộng rãi, bóng dáng cao lớn của Mạc Doãn Hạo phản chiếu trên tấm kính cửa sổ. Trên tay hắn cầm điếu thuốc đang liên tục phả ra những dòng khói trắng lượn lờ trong không khí.

Không hiểu sao hôm nay trong lòng hắn cứ có cảm giác rất bất an. Không lẽ Phùng Tiểu Dao xảy ra chuyện? Ý nghĩ này vừa nảy lên trong đầu liền bị hắn lập tức gạt bỏ, trong biệt thự hắn có gắn camera an ninh khắp nơi, cũng đã an bài vệ sĩ bảo vệ, làm sao cô có thể xảy chuyện gì được chứ? Nghĩ như vậy làm hắn thoáng yên tâm hơn nhưng thủy chung vẫn không thể xua tan nỗi bất an trong lòng.

------------------------------------------------------

Mạc gia_

Người hầu gái đứng canh trước cửa phòng đột nhiên nghe được tiếng vang trong phòng của Phùng Tiểu Dao thì lập tức chạy vào. Khi chạy vào trong phòng thì mặt cô ta trắng bệch, giọng run run thét lớn : "Cứu mạng! Phùng tiểu thư__ Quản gia! Cố quản gia!"

Tiếng thét thất thanh kinh động không nhỏ đến mọi người trong biệt thự, Cố quản gia cùng mọi người lập tức bỏ xuống mọi việc trên tay, tức tốc chạy lên phòng Phùng Tiểu Dao.

Lúc mọi người chạy đến nơi thì chỉ thấy cô hầu gái kia đã ngồi bệt trước cửa phòng, mặt mũi không còn chút máu, đầu ngón tay run run chỉ vào bên trong : "Phùng tiểu thư__ Cô ấy__!"

Tất cả nghe thấy liền hoảng sợ, đồng loạt nhìn vào bên trong phòng. Phùng Tiểu Dao lúc này đang nằm bất động dưới sàn nhà lạnh lẽo, hai mắt nhắm nghiền, trên cổ tay chỉ toàn là máu! Màu máu đỏ chói nổi bật trên cổ tay trắng ngần, nở rộ trên cả chiếc váy trắng cô đang mặc trên người. Cả căn phòng còn thoang thoảng mùi vị tanh ngọt của máu tươi... Nhìn cô lúc này có một loại xinh đẹp đến quỷ dị, đẹp làm cho người ta kinh sợ!

Mọi người đều âm thầm hít vào một ngụm khí lạnh.

"Gọi cấp cứu! Nhanh lên!"

Âm thanh bén nhọn của Cố quản gia quát lên, ông chạy lên phía trước đỡ lấy cơ thể lạnh ngắt, không còn sức sống của Phùng Tiểu Dao.

Tiểu thư, cô thật sự hận thiếu gia đến mức này? Đến nỗi phải lấy mạng sống của mình ra đánh cuộc? Nhưng thiếu gia thật sự rất yêu cô..