Chương 29: Vậy thì hôm nay tôi sẽ làm cho em nhớ ( H+ )

Hai tay Bạc Đình cởi từng cúc trên váy váy ngủ trắng tinh khôi, Bạch Ly được buông lỏng yết hầu cuối cùng cũng không bị hắn ấn xuống thở dốc thoải mái.

Ánh mắt nhìn hắn một mảnh kỳ quái, cô không nghe thấy bất cứ gì ngoài hơi thở nặng nề của người đàn ông, ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chú làm cô thấy thẹn.

"Ưʍ...khụ khụ..."

- Đúng là đồ ác ma.

Kiểu áo ngực chặt ních càng nâng tuyết nhũ đầy đặn lên cao, cô thế mà dám trong lúc hắn lau đầu mặc đồ hẳn hoi làm hắn gai mắt cực kỳ.

Hắn chạm nhẹ lên một bên làn da mịn màn của tuyết nhủ, nhìn đến nghiền ngẫm, không kiềm được luồn tay vào nơi riêng tư quá mềm mại, bây giờ bị hắn nắm căng đầy tay, tùy ý vuốt ve.

Trên tay hắn vừa chọc vào trong hoa viên nhỏ hẹp dính đầy thủy dịch, bôi đầy lên đôi ngực căng trướng, bóng loáng phong tình.

Bạch Ly bị hắn sờ ngực xoa nắn ngứa ngáy đến khát khô cả cổ, tuyết nhũ trong bàn tay hắn không ngừng run rẩy, lay động cảm xúc không nói lên lời.

Bạc Đình cười nhẹ, thỏa mãn hưởng thụ, còn cúi đầu tham lam hôn lên cần cổ trắng thon như sứ, ngay tại đó cắn răng nói.

"Quá non mềm."

Đôi bầu ngực trắng mềm vừa bị hắn dùng tay chà xát nhẹ lên liền hồng rực một mảng, nụ hoa hồng phấn cứng ngắc. Bạch Ly vô thố hừ hừ thở gấp, mông vểnh cao không nhịn được kẹp chặt, cô cảm giác được một cỗ nhiệt thủy nóng tràn từ đóa hoa diễm lệ xuống rãnh mông.

Khi nãy hắn chọc ngón tay vào nới rộng cô vẫn còn hơi đau, nhưng dần dần bị khıêυ khí©h, hiện tại lại run rẩy từng đợt mong hắn đến xoa dịu nhiều hơn.

- Bạc Đình xấu xa.

Cô ghét khi bản thân lại khát cầu hắn, cũng vì bị hắn kí©ɧ ŧìиɧ mà giờ cô không thể chối đối nổi bản năng nguyên thủy. Lí trí có vững đến mấy thì cơ thể sớm đã bị hắn thuần phục.

"Muốn sao?"

Người đàn ông nâng đùi phải của cô lên cao, mở rộng sờ vào địa phương thần bí giữa háng, hoa viên trơn bóng như ngọc bị hắn vuốt ve sớm đã chảy ra đầy thủy dịch trong suốt, thậm chí ướt dầm dề chảy xuống cả cổ tay hắn, hai mảnh cánh hoa mềm mại cũng bị hắn cọ qua cọ lại run rẩy không ngừng.

Bạch Ly cắn chặt môi, đôi tay che ngực ra sức dựng thẳng eo, gò má ửng hồng vì bị hắn xâm lược, thanh âm khàn khàn nhỏ giọng nói.

"Bạc Đình, ngài không tha cho ta được sao?



Làm như vậy đáng mặt đàn ông không?

Một vị vua lại ức hϊếp một cô gái yếu đuối."

Cô nói đứt quãng càng dụ hoặc làm tâm hắn ngứa ngáy, càng nghe càng thấy khıêυ khí©h khủng khϊếp.

"Ức hϊếp sao?"

Trong mắt chỉ còn cô gái kiều kiều kinh diễm này, dù chết hay bị mắng chửi lăng nhục cũng phải hung hăng làm cho cô khóc lóc sung sướиɠ. Hắn nào quan tâm gì tới mặt mũi một vị vua, bất quá hắn cũng chỉ là thằng đàn ông ham muốn người hắn yêu, chẳng có gì phải e ngại mà tha cho cô.

Hắn kéo chân cô sát vào giữa hai chân đối diện với đũng quần hắn, vật cứng nóng cộm lên một cục ở đó ma sát với nơi mềm mại ướt đẫm của cô. Hắn lại hôn cô toán loạn, thiếu nữ u hương làm yết hầu hắn trượt lên trượt xuống, thèm muốn cô vô cùng.

"Ly Nhi, con chim hoàng yến đủ lông đủ cánh rồi lại muốn bay đi phải không?

Nghĩ dùng mấy lời lẽ đó tôi sẽ tha cho em sao?

Em hư thật đấy, xem ra phải nhốt em vào khuôn khổ thôi, không thì em lại trèo lên đầu tôi mất."

"Không, buông...!"....

Bạch Ly ngửa đầu muốn né tránh cái hôn của hắn, đầu lưỡi thô lệ liền trượt xuống xương quai xanh liếʍ láp, khiến cô không chống cự nổi ngứa ngáy cuồng nhiệt. Mười ngón tay hồng hào run rẩy đặt lên vai hắn bỗng nhiên nắm chặt.

"A ~ Bạc Đình..."

"Gọi ta A Đình."

Eo nhỏ thướt tha bị hắn nắm lấy, Bạch Ly sợ hãi cắn răng không chịu nói, cô căn bản không dám nhìn xuống dưới háng hắn thứ thô thạc kia có bao nhiêu dữ tợn, liên tục cạ vào đóa hoa ma sát làm cô khóc lóc, tiếng r.ên rỉ rơi vào tai hắn càng ai uyển mê người.

"Ly Nhi ngoan, gọi A Đình đi nào."

Ngón tay quá phận lại cắm vào địa phương khẩn hẹp của cô, mân mê dọc theo lối vào ướt nộn, Bạc Đình bị cô kẹp chặt tay có chút không nhịn được, cảm nhận được nơi đó quá nhiều nước nhiệt thấm ướt, hắn liền khẩn trương cởϊ qυầи chuần bị tiến vào.

"Buông ra, A Đình."

Giờ phút này cô chịu khuất phục gọi một tiến cũng đã muộn. Hắn bế cô ôm chặt, hai chân thon dài cuốn lấy trên eo hắn, bàn tay hắn không yên phận vỗ lên cặp mông đã ướt sũng nước, cố ý dùng sức đánh nhẹ vài cái, cô sợ hãi co rụt lại run rẩy, hắn liền thừa cơ liều mạng đâm vào trong khe hẹp ẩm ướt.



"Á! Quá lớn, không cần."

Dị vật thô lớn hung mãnh đáng sợ, nơi nhỏ hẹp của Bạch Ly thật sự không nuốt nổi, lối vào quá chặt làm dị vật chưa tiến vào toàn bộ được, bụng nhỏ run rẩy run sợ, thứ ngang ngạnh đó còn căm vào sợ là sẽ rách ra mất.

Bạc Đình vừa mới cắm lọt một phần vào đã bị tầng lớp thịt non chảy ra xuân thủy hút lấy, hắn chầm chậm đẩy vào, mỗi tấc như sa vào thiên đường, tư vị mất hồn này hắn nếm trải bao nhiêu cũng không đủ, sao có thể buông tha cô.

"Không cần? Chuyện này không phải do em quyết định.

Ngoan ngoãn hầu hạ đi."

Cánh tay mạnh mẽ giữ chặt đầu gối cô, hai bàn tay luồn ra sau ôm cô như em bé, giữ chặt lên mông cố định, hắn trầm eo đâm xuyên vào cô, sung sướиɠ cảm nhận.

"A a a!"

Dị vật đâm sâu vào tân đỉnh hoa tâm, có thể thấy bụng nhỏ của cô gồ lên hình trụ dữ tợn của hắn, hắn quấn chặt đâm sâu vào nơi non mật của cô, bao nhiêu xuân thủy nóng bỏng chảy đầy hạ thân hai người.

"Con chim hoàng yến hư hỏng, hút chặt như thế mà dám mở miệng bảo không cần.

Tôi thả tự do cho em quá lâu nên quên mất tôi rồi đúng không?

Vậy thì hôm nay tôi sẽ làm cho em nhớ."

Bạch Ly đau nhói trừng mắt còn đang ướt nước nhìn hắn, cô cảm nhận được thứ đó hình trụ to dài tiến vào trong thân thể, cực kỳ thô lớn. Nơi hoa viên chật hẹp, trống rỗng được lấp đầy, thịt non hấp thụ bao bọc lấy dị vật.

Rõ ràng mỗi lần bị hắn cắm vào cô đều đau đớn, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác nóng bỏng hoan hỉ.

"Có cảm giác rồi phải không?

Sướиɠ không?"

Tứ chi kề sát ở bên nhau, hắn cũng không có vội vã đâm cô, mà là khi tiến vào rồi thì ngâm thứ thô lớn bên trong, ngậm lấy vành tai phiếm hồng cắn cắn, mang theo tiếng cười trầm thấp rơi vào tai cô phá lệ mê người.

"Nóng...bên trong ấm nóng quá..."

Cô vô lực ngửa cổ ra sau không chống đỡ nổi kɧoáı ©ảʍ ập đến.