Chương 23. Tự sát

Cố Tư Linh vẫn luôn luôn nóng lòng chờ đợi tin tức của ba mẹ, cô không thể ngồi yên, trong lòng vô cùng buồn bực, cô không tìm thấy hộ chiếu của mình.

Hỏi quản gia, quản gia nói, tiên sinh đã cầm đi.

Tiên sinh là ai, ngoài trừ Lục Hàn Đình , cô sẽ không ngốc đến nỗi nghĩ là người khác, hắn tại sao lại lấy hộ chiếu của cô, mà lấy đi lúc nào?

Cô giận dữ trừng mắt nhìn quản gia, người mà hỏi cái gì cũng nói không biết kia, quay người rời đi.

Bực mình, chủ thế nào quản gia thế đó, biếи ŧɦái, khô khan khiến người ta phát bực.

Cô cũng không có tâm trạng suy nghĩ xem Lục Hàn Đình lấy hộ chiếu của cô đi lúc nào, đây là địa bàn của hắn, hắn chỉnh người, hắn muốn làm gì,không phải quá dễ dàng sao.

Đương nhiên, chính cô cũng là kẻ "hèn nhát", cô không dám gọi điện thoải hỏi hắn, bởi vì hắn đã cầm đi, phải chờ tới lúc hắn muốn, mới trả lại cho cô, dù cô muốn cũng vô dụng.

Không có hộ chiếu cô làm sao có thể rời khỏi Autraslia? Bây giờ xin bổ sung, chỉ sợ không kịp thời gian.

Cô ở trong phòng gấp đến mức xoay vòng vòng, cảm thấy hôm nay lò sưởi mở cao quá, khiến trái tim cô đập mãnh liệt không ngừng, nóng tới mức sắp nổ tung.

Tại sao lại bất an như vậy, đưa mắt nhìn đồng hồ treo trên vách tường, ngoài việc lo lắng chuyện trong nhà, cô luôn có dự cảm không tốt.

Ngước nhìn, trời vẫn mưa, từng hạt từng hạt mưa đập vào cánh cửa thủy tinh, giọt nước không ngừng rơi xuống, để lại một vết tích mờ nhạt.

Thời tiết không tốt, tâm trạng của cô còn tệ hơn so với thời tiết, trong lòng phiền loạn, cảm giác, cảm thấy sẽ có chuyện không hay xảy ra.

Muốn cho mình tĩnh tâm hơn, cô cầm quyển sách lên đọc, trước kia chỉ cần nhìn vào câu chữ trong sách cô có thể tĩnh tâm lại, nhưng mà lần này những chữ trên sách không thể lọt vào mắt, từng chữ từng chữ cái giống như là có sinh mạng, từ trong trang giấy nhảy ra bên ngoài, nhảy loạn xung bốn phía.

Phiền! Ném mạnh cuốn sách, Cố Tư Linh tiếp tục đi lòng vòng trong phòng.

Khi chuông điện thoại di động kêu lên, cô bị hoảng sợ bật dậy, gắt gao trừng mắt nhìn điện thoại, tim đập như sấm, đột nhiên... Sợ hãi, sợ đến mức tay chân đều nhũn ra, không dám bước lên trước, không dám nhận cuộc điện thoại kia.

Nhưng nếu không nhận, nhỡ là ba mẹ gọi tới thì sao? Nghĩ tới đây, cô chạy nhanh tới cầm điện thoại lên, nhìn, sau đó hơi cau mày, "An an?"

Nghe thấy tiếng bạn tốt ở đầu bên kia điện thoại, dùng giọng nói cẩn thận từng li từng tí nói cho cô tin tức, trong đầu trống rỗng, điện thoại xinh đẹp đắt tiền, theo lòng bàn tay rơi xuống, gương mặt đờ đẫn.

"Tư Linh, bạn cần phải chuẩn bị tâm lí, mình vừa mới biết được tin tức từ chỗ Sở Phái..." Sở Phái gần đây vì chụp ảnh cho một người nổi tiếng, cho nên tin tức so với người bình thường nhanh nhạy hơn, "Đêm hôm qua bác trai và bác gái trên đường ra sân bay, gặp phải tai nạn xe cộ, ngay tại chỗ..."

Chuyện trên đời, luôn xảy ra bất ngờ như vậy.

Tổng giám đốc xí nghiệp Hồng Đại Cố Hưng Nghiệp và vợ gặp phải tai nạn xe cộ, tử vong tại chỗ, ngày hôm sau tin tức ngập tràn các mặt báo, kèm theo đó là xí nghiệp Hồng Đại gặp nguy cơ, lúc còn sống Cố Hưng Nghiệp có kí kết một số hợp đồng, những mảng tối trong đó đều được phơi bày.

Có những chuyện, không phải là sẽ theo người chết mà biến mất, chuyện này, đã trở thành tiêu điểm lớn nhất trong năm, bởi vì sau đó dẫn tới rất nhiều người nhận hối lộ, trong khoảng thời gian ngắn toàn bộ mọi người đều bàn luận xôn xao.

Bởi vì cả hai vợ chồng đều qua đời, thoáng cái mọi ánh mắt đều tập trung trên người con gái duy nhất của họ, người kế thừa duy nhất của xí nghiệp Hồng Đại, Cố Tư Linh .

Nhưng mà Cố Tư Linh, giống như là biến mất, mặc kệ phóng viên nghe ngóng tin tức thế nào cũng không thể tìm thấy tông tích của cô, đi tới trường hỏi thì biết gần tháng trước cô xin nghỉ, trước mắt không rõ tung tích, mà ngay cả bạn học của cô cũng không biết cô xin nghỉ đi chỗ nào.

Tìm không được người trong cuộc, cả chút tiếng gió cũng không nghe được, tiêu điểm của truyền thông lúc này dời sang những quan chức liên quan, tới tất cả kết quả báo cáo công tác.

Trong lúc mọi lời đồn đang lan tỏa, Cố Tư Linh đáp máy bay tư nhân, trong không khí tươi xanh của đêm hè, từ Australia bay thẳng về Đài Bắc.

Gương mặt tiêu điều, chiếc kính đen to đùng che khuất gần nửa khuôn mặt, theo con đường chuyên dụng, tiến vào chiếc xe quen thuộc.

Cố Tư Linh dựa vào ghế ngồi mềm mại, nhìn phong cảnh xẹt qua cánh cửa, hốc mắt một mảnh trống rỗng.

Một tháng trước, cô cũng nhìn phong cảnh này rời khỏi Đài Bắc, lần này trở về, mọi thứ lại hoàn toàn thay đổi.

Không có nước mắt, không hôn mê, không có khóc tới đứt gan đứt ruột, tất cả những cảm xúc nên có ở trông các bộ phim tình cảm trên ti vi, cô đều không có làm, bởi vì đây không phải là kịch bản phim truyền hình, đây là cuộc sống.

Cô không biết mình nên có phản ứng gì, làm thế nào để đối mặt với mọi chuyện, cô chỉ nhớ lúc Lục Hàn Đình xuất hiện ở Úc, lúc hắn đứng trước mặt cô, nhẹ nhàng nói: "Trở về đi."

Trong khoảng khắc đó, cô cảm thấy trời đất quay cuồng.

Kế tiếp mọi chuyện phát sinh, cô hoàn toàn mất đi nhận thức.

Lúc trở về, xử lí chuyện ba mẹ, cô một mực im lặng, giống như một đứa trẻ mất đi toàn bộ sinh lực, ngoan ngoãn làm mọi chuyện mà người khác bảo,không cảm xúc, cũng không bị mất khống chế.

Trên cơ bản mọi chuyện đều giao cho công ty chuyên môn xử lí, cô không cần quan tâm, mà Lục Hàn Đình sau khi đưa cô về đã rời đi rồi, may mắn, cô chưa bao giờ hi vọng xa vời hắn sẽ ở cạnh cô, cho nên cũng không thất vọng.

Ngay lúc còn sống hai vợ chồng đều phong quang vô hạn, bạn bè tấp nập, sau khi mất chỉ có nghi thức đơn giản mà thôi, những người... gọi là bạn bè kia, một người cũng không xuất hiện.

Đúng vậy, người đi cũng như trà lạnh, huống chi xí nghiệp Hồng Đại đã không còn như ngày trước, sao có người đến.

Làm xong mọi chuyện, Cố Tư Linh cùng má Trương, chậm rãi bước vào cửa nhà.

Từ lúc ở Australia trở về, cô không dám bước chân vào nhà, tình nghuyện ở ngoài khách sạn, nhưng bây giờ cô phải về, để xử lí tất cả mọi chuyện.

"Tiểu thư, cô có muốn đi nghỉ một chút không?" Má Trương nhìn tiểu thư, lúc này mới vài ngày, tiểu thư đã gầy như vậy, thân thể nhỏ gầy mặc chiếc váy đen tuyền, lộ ra vẻ yếu đuối.

Haizz, ai có thể nghĩ đến đột nhiên phát sinh chuyện như vậy.

"Má Trương." Cố Tư Linh nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói khàn khàn.

"Vâng, tiểu thư." Má Trương nghe giọng nói của cô, đau lòng không nhịn được, đây là câu nói đầu tiên trong mấy ngày qua, đứa nhỏ đáng thương, chắc phải rất khổ sở, lão gia và phu nhân yêu thương tiểu thư như vậy, bà biết rõ, lần này tiểu thư, chỉ sợ là thương tâm tới cực điểm.

"Chuyện này." Cố Tư Linh đưa chi phiếu cho bà, "Má phân cho mọi người, nên đi thì đi."

"Tiểu thư..."

"Ngôi nhà này bây giờ, không cần nhiều người như vậy." Cố Tư Linh đưa mắt nhìn căn nhà quen thuộc, từng ngóc ngách, nhìn mà thấy đau đớn.

"Tiểu thư..."

"Tôi mệt." cô cúi đầu, bước về phía cầu thang, "Mọi người cứ đi đi, không cần chào tạm biệt với tôi."

"Tiểu thư..."

Cố Tư Linh giống như là không nghe thây, nhẹ nhàng từng bước đi lên trên lầu.

Cô thấy mệt mỏi quá, thực sự quá mệt, mệt đến mức không muốn nói chuyện, cái gì cũng không muốn làm.

"Muốn tôi chúc mừng cậu sao?" Ngón tay thon dài của người đàn ông mơn trớn li rượu, con ngươi toát lên vẻ lười biếng nhìn bạn tốt đang ngồi bên cạnh, người này đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính.

Người đàn ông nở nụ cười kèm theo ý tứ hàm xúc, "Cảm giác báo thù, vị của nó có phải đặc biệt thơm ngọt?"

Đối phương quả nhiên là trầm mặc chống đỡ.

"Tôi có phải là nên cảm tạ cậu?" Người đàn ông miễn cưỡng cười dựa vào ghế salon, "Cậu giúp tôi trừ khử anh hai, lại cho tôi thuận lợi lấy được quyền thừa kế."

Cũng không phải là nói bạn tốt hoàn toàn không có lợi ích, một hồi bàn bạc: cả hai hợp tác, hắn bị người nào đó lợi dụng để trả thù, người nào đó bị hắn lợi dụng để tranh quyền, kết cục là, tất cả đều đạt được mục tiêu.

Kết luận là, hắn cả đời này đừng bao giờ làm kẻ địch của Lục Hàn Đình , bởi vì người đó, quả thật đáng sộ.

"Không cần cám ơn." Lục Hàn Đình gõ từ khóa, để chương trình vừa thiết lập tự động vận hành, đưa tay vuốt nhẹ huyệt thái dương, cảm giác chỗ đó có chút đau.

"Tất nhiên là không thoải mái."

Người đàn ông cười nhạo, "Cậu đã làm việc liên tục bảy mươi hai tiếng đồng hồ, không nghỉ ngơi, Hàn Đình , cho dù bạn muốn cầm giải thưởng Nobel, cũng không cần liều mạng như thế."

Lục Hàn Đình coi như không nghe thấy được.

"Cậu không lo lắng cho em gái xinh đẹp kia, làm sao có thể đối mặt với chuyện này?"

"..."

"Cô ấy có thể nghĩ quẩn?"

"Lôi Á Lực."

"Hả?" Làm sao vậy, không chịu nổi?

"Tôi vừa báo cho Bá tước, cậu đang ở Đài Loan."

"Mẹ nó!" Con mẹ nó, nếu hắn bị người nọ bắt về, chỉ sợ khả năng chạy trốn được chỉ là con số không, " Cậu dám đối xử với tôi như vậy?"

Lục Hàn Đình khép máy tính thản nhiên đứng dậy, đi tới cạnh cửa, lập tức kéo cửa ra, trầm mặc nói: "Lôi Á Lực, nếu trong lòng không tự do, cho dù chạy trốn được cũng uổng công." Đóng cửa phòng, rời đi.

Lôi Á Lực im lặng nhìn cánh cửa phòng đã đóng, sửng sốt một hồi lâu, rốt cuộc thở dài nói, "nói rất đúng, nhưng còn cậu thì sao, Hàn Đình?"

Lục Hàn Đình vững vàng chạy xe trên đường cái, mặc dù đã bảy mươi hai tiếng không ngủ, nhưng bây giờ, hắn vô cùng tỉnh táo.

Cách hắn lái xe cũng giống như tính cách của hắn, ổn trọng bình tĩnh, không hề vi phạm luật giao thông, cũng không vượt quá tốc độ.

Cuộc sống của hắn, vẫn luôn như vậy, tất cả đều dựa theo kế hoạch mà hắn vạch ra, lúc nào nên làm chuyện gì, đều ngay ngắn rõ ràng, không sai chút nào.

Chuyện bất ngờ xảy ra năm hắn bảy tuổi, mặc dù tuổi hắn còn nhỏ, nhưng đã rất tỉnh táo biết con đường kế tiếp mình phải đi thế nào, từng bước từng bước, một năm lại một năm, chậm rãi đi.

Ngay cả báo thù, hắn cũng tính toán cẩn thận từng bước một, sau đó một kích trúng đích.

Hắn thành công rồi, cũng không có cái cảm giác trống rỗng sau khi báo thù, kết quả như vậy, mười chín năm trước, nên phát sinh, tuy chậm, nhưng tốt hơn là không tới.

Trên đời này, ai cũng phải chịu trách nhiệm về việc mình làm, chỉ là trách nhiệm của Cố Hưng Nghiệp, được kết thúc quá nhanh.

Kế hoạch của hắn là để quãng đời còn lại của Cố Hưng Nghiệp trải qua trong trại giam, còn có gì sảng khoái hơn việc để một kẻ đang vinh quang vô hạn bỗn nhiên rơi vào đáy cốc, cả đời phải ở trong trại giam tăm tối?

Đáng tiếc, Cố Hưng Nghiệp vẫn tránh được.

Mặc dù đêm đó hắn đi tìm Cố Hưng Nghiệp tiết lộ tin tức cho ông ta, cũng đã sớm lường trước việc ông ta sẽ chạy trốn, chạy trốn cũng nằm trong dự tính của hắn, thậm chí còn chờ ông ta rời khỏi.

Nhưng mà, xe của ông ta bị xe tải đâm vào, nhẹ nhàng kết thúc mọi ân oán, việc này nằm ngoài dự tính của hắn.

Người rời đi, luôn hạnh phúc, bi thảm nhất chính là người ở lại.

Cậu thật sự không lo lắng, cô ấy sẽ nghĩ quẩn sao?

Tiếng phanh xe bén nhọn vang lên trong đêm tối vô cùng chói tai, người mà trước giờ vẫn luôn tuân thủ nghiêm chỉnh luật giao thông, bỗng băng qua đường một chiều , quay đầu phóng thật nhanh.

Lục Hàn Đình bước chân vào cửa, trực tiếp đi thẳng vào phòng của Cố Tư Linh ở tầng ba.

"Thiếu gia, rốt cuộc cậu trở về rồi." Má Trương nghe thấy người hầu báo thiếu gia về rồi, lập tức chạy tới

"Tôi rất lo cho tiểu thư"

"Tôi biết rồi "

Lục Hàn Đình trấn an má Trương đang lo lắng

"Tôi đi xem"

"Vâng"

Rất nhanh hắn đã tới cửa phòng Cố Tư Linh, nắm lấy tay mở cửa, cửa lại bị khóa.

"Chắc tiểu thư đang ngủ."

"Lấy chìa khóa đến ngay."

"Vâng. " Má Trương vội quay người đi lấy chìa khóa.

Không biết vì sao, bà có chút sợ hãi khi thiếu gia vốn ở nước ngoài nhiều năm rất ít khi trở về đây, bà đã làm ở đây hai mươi năm, quan hệ của thiếu gia và ông bà chủ thế nào, bà rất rõ ràng.

Thiếu gia chính là con trai nuôi của ông bà chủ, lại không có chút nào giống người ăn nhờ ở đậu, thoạt nhìn thì nhã nhặn săn sóc, nhưng không hiểu sao bà vẫn không có cảm thân thiết như với tiểu thư.

Nhìn vào biểu hiện, tiểu thư thì tùy hứng, thiếu gia lại ôn hòa, lẽ ra thiếu gia mới là người khiến người ta cảm thấy thân thiết chứ.

Đầu đầy nghi hoặc, nhưng bản thân có kinh nghiệm nhiều năm làm quản gia đình, cái gì nên hỏi, cái gì nên làm, má Trương đều biết rõ, mang chìa khóa tới một cách nhanh chóng, Lục Hàn Đình lấy chìa khóa, lập tức mở cửa phòng.

Căn phòng yên tĩnh, trong phòng trống rỗng không có người, tất cả đồ vật vẫn y nguyên, không có chút xê dịch.

Hắn rất quen thuộc với phòng của Cố Tư Linh, không chần chừ, trực tiếp lao vào phòng tắm, nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng.

Má Trương rất linh hoạt, bà không chỉ cầm chìa khóa phòng, còn cầm hết các khóa trong phòng Cố Tư Linh, thấy thiếu gia muốn mở phòng tắm của tiểu thư, má Trương há hốc mồm, cuối cùng cũng ngăn được lời muốn nói ra khỏi miệng, cho dù trong lòng cảm thấy không ổn định, nhưng bà vẫn không, nên phát biểu ý kiến.

Lúc cửa phòng tắm mở ra, căn phòng tràn ngập hơi nước, cô gái mềm mại trắng nõn đang mặc áo tắm nằm yên lặng trong bồn tắm.

Mái tóc đen dài giống như rong biển phiêu đãng trong nước, gương mặt trắng noãn dựa vào vách bồn tắm, phảng phất giống như đang ngủ, yên tĩnh.

Cô giống như đang ngâm trong bồn tắm lâu quá, nên quên thời gian, đi vào giấc ngủ.

Nhưng dòng nước thấm ướt áo tắm, chảy xuống mang theo dòng máu đỏ nhìn thấy mà giật mình.

"Ah! .....tiểu thư"

Lục Hàn Đình bước mấy bước nhanh đến phía trước, đè lại cổ tay đang chảy máu không ngừng, nâng cao.

"Câm miệng! " Lạnh lùng thốt ra hai chữ, ngăn lại tiếng thét chói tai của má Trương.

Con mắt liếc qua bình rượu đỏ bên cạnh, còn có chai thuốc rơi trên mặt đất, vội cầm lấy, đưa tay bế Cố Tư Linh, bước ra ngoài.

"Thiếu gia, có cần gọi xe cứu thương, tôi đi gọi điện thoại." Bị dọa sợ, má Trương cảm thấy tay chân mềm nhũn.

"Không cần, bà đợi ở đây"

Vứt bỏ lại những lời này, Lục Hàn Đình bê Cố Tư Linh biến mất tại khúc quanh.

" Tiểu thư....." Má Trương ôm mặt khóc huhu

"Đứa nhỏ này sao lại ngốc như vậy, ngốc như vậy...."

Đèn phòng phẫu thuật vẫn một mực sáng , Lục Hàn Đình vẫn thẳng tắp tựa vào tường , trên hành lang yên tĩnh của bệnh viện , ánh đèn chiếu trên người hắn , làm nổi bật vết máu nhuốm trên áo sơ mi hắn , rất dễ làm người khác chú ý .

Từ lúc đưa Cố Tư Linh vào phòng phẫu thuật , hắn vẫn đứng như vậy , trầm mặc bình tĩnh , gương mặt không biểu cảm .

Thời gian trôi qua thật chậm , một giờ , hai giờ ... trọn vẹn năm giờ đồng hồ đã qua, bác sĩ y tá đi tới đi lui nhìn hắn, vô cùng hiếu kì, lại không dám tiến đến hỏi.

Hắn vẫn duy trì tư thế như vậy , yên tĩnh mười phần nhẫn nại chờ đợi .

Cố Tư Linh uống hết một lọ thuốc ngủ , sau đó dùng một lưỡi dao sắc bén cắt mạnh vào cổ tay, máu tươi nhuộm đỏ cả áo tắm cô.

Lúc hắn ôm cô, cơ thể cô hoàn toàn lạnh giá.

Hắn ôm cô vô số lần, tuy chỉ có lần này, lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy, có những chuyện, hoàn toàn vượt qua khỏi dự tính của hắn.

Cánh cửa phòng giải phẫu kia, đã ngăn cách cô và hắn, hắn bây giờ.....không còn phương pháp nào.

Gần đây có thể tỉnh táo tính toán, cẩn thận suy nghĩ, nhưng giờ phút này, giống như là mỏi mệt , không muốn làm gì, hắn yên lặng nhìn một chỗ, hắn đã mất đi toàn bộ năng lực phản ứng.

Hắn quá lạnh lùng, lại quá mức bình tĩnh, dáng vẻ như vậy, chỉ cần là người nào bước qua, cũng bị hù dọa không dám lại gần.

Tiếng chuông điện thoại rất nhỏ vang lên, phá vỡ sự yên lặng giống như cái chết này, là chuông tin nhắn của hắn , điều này rất kì lạ, số điện thoại này rất ít người biết, mà mấy người kia trước giờ không gửi tin nhắn cho hắn.

Tay của hắn, có chút cứng, chậm rãi lấy điện thoại di động ra, ngón tay thon dài trượt ra khóa bàn phím, ấn mở, chỉ ngắn ngủi mấy câu, không đến mười năm chữ.

Tạm biệt, Lục Hàn Đình. Còn nữa, em yêu anh.

Nháy mắt, chiếc điện thoại xa xỉ bị ném mạnh vào vách tường, chia năm xẻ bảy....