Thanh danh của phụ nữ vô cùng quan trọng, chuyện của cô và Tiêu Thanh đã bị truyền đi, bà Tiêu và ông Khương đành phải đồng ý mối hôn sự này.Khương Minh Nguyệt nhất quyết không chịu, bà Khương thương con gái, sợ miệng lưỡi người đời nên khuyên nhủ Khương Minh Nguyệt. Cô đành vờ đồng ý, bà Khương mới yên lòng.
Mấy ngày nay hôn lễ đang được chuẩn bị, váy cưới cũng đã được đưa tới chỗ cô, Khương Minh Nguyệt cũng đã lén gửi thư cho Hoan Khang.
Bà Khương nhìn thấy gương mặt tiều tụy của cô nhưng vẫn cố dỗ dành an ủi.
"Cậu Tiêu tuy đã làm ra chuyện tày trời như vậy nhưng con nghĩ xem, cậu ta cũng thích con từ lâu."
Khương Minh Nguyệt cố gượng cười cho mẹ an lòng, nhưng càng nhìn cảnh sắc tươi đẹp bên ngoài, tâm can dường như tan nát. Cô quyết tâm ra đi, chỉ sợ nếu bị phát hiện có lẽ số phận của cô sẽ thật sự phải gắn bó với Tiêu Thanh cả đời.
Đêm trước ngày cưới, Tiêu Thanh không tài nào chợp mặt nổi, hắn lấy áo cưới, ngồi ngắm say sưa, hắn đã mong chờ khoảnh khắc này từ rất lâu và cũng mong Khương Minh Nguyệt sẽ không bỏ trốn.
Khương Minh Nguyệt cũng không ngủ được, nhưng không phải là mong chờ, mà sợ hãi. Cô nhanh chóng thu dọn quần áo và lộ phí, mở cửa xác định rằng không có người liền đi xuống nhà bếp, hướng về phía cửa sau, cô đã hẹn Hoan Khang cùng bỏ trốn.
Khương Minh Nguyệt nhẹ nhàng mở thanh cửa gỗ, cảnh tượng trước mắt khiến cô chột dạ sợ hãi.
Hoan Khang bị trói bên cạnh, một đám binh lính của Tiêu gia đứng chờ sẵn. Tạ Bảo cúi đầu, nói với cô với giọng như đe dọa:
"Khương tiểu thư, cậu Tiêu có gửi lời bảo tiểu thư đừng làm loạn nữa, nếu không..."
Hắn lên đạn, dí súng lên thái dương của Hoan Khang.
"Tên này phải chết."
Phía trong nhà bỗng nhiên sáng lên, tiếng gọi của người hầu ngày càng gần khiến toàn thân cô lạnh toát. Nghe lời nhắc nhở của Tiêu Thanh, ông bà Khương cũng đã đề phòng cô bỏ trốn, nào ngờ cô thật sự bỏ trốn. Khương Minh Nguyệt vội quỳ xuống trước ông bà Khương, nước mắt lưng tròng trên gương mặt xinh đẹp.
"Con cầu xin cha mẹ, thả Hoan Khang đi, là do con hồ đồ, xin cha mẹ thành toàn."
Cô khóc vô cùng đau lòng, tâm can cũng như vỡ vụn, Khương Minh Nguyệt vứt bỏ mọi sự kiêu ngạo hằng ngày, cô nhìn Tạ Bảo, giọng nói run rẩy:
"Xin cậu tha cho Hoạn Khang, chuyện này...chuyện này là tôi lên kế hoạch, cậu có thể nói với Tiêu Thanh tha cho anh ấy không...cầu xin cậu..."