Chương 5: Cả cuộc đời này đã định, phải chờ trước cánh cửa lớn luôn đóng chặt.

Trước đó bạn đã ngâm gạo nửa giờ, hỗn hợp còn có bắp viên màu vàng, củ cải đỏ và nấm đinh hương được cắt hạt lựu, sau đó lại dùng lửa nhỏ chậm rãi đun thành cháo.Trong chén cháo bắp được nấu thơm nồng sền sệt, bạn đẩy cửa phòng ngủ ra, thấy nửa khuôn mặt của thiếu niên chìm trong ánh hoàng hôn.

Vầng sáng mông lung, khuôn mặt thanh tuấn, khiến bạn sinh ra một loại ảo giác như năm tháng tĩnh lặng.

"Tôi nấu cháo, bên trong còn có một vài nguyên liệu khác nữa." Bạn kéo một chiếc ghế mềm đến trước giường, dùng muỗng sứ múc một muỗng đút đến bên miệng cậu ấy.

Hứa Giới nhàn nhạt liếc bạn một cái, cậu nghiêng đầu tránh muỗng cháo, mấp máy cánh môi bị thiếu nước mà tróc da, khàn khàn nói: "Cậu dùng thuốc gì vậy? Đã qua cả một ngày mà tôi vẫn cảm thấy vô lực."

Bạn nói: "Chỉ cần ăn chén cháo này, tôi sẽ nói cho cậu."

"Thôi, tôi sợ có độc." Thiếu niên nghe vậy biến sắc, giữa lông mày hỗn loạn khắc sâu sự chán ghét.

"Lâm Tô có phải cậu có bệnh hay không, hoặc là hành động phi pháp cầm tù người khác trong mắt cậu chẳng qua chỉ là một trò tiêu khiển. Có bệnh thì đi uống thuốc, không có bệnh thì đến Cục Cảnh Sát tự thú đi!"

Sự chán ghét trắng ra của thiếu niên lại khiến bạn tổn thương, làm bạn bỗng dưng thu lại nét tươi cười, tay cầm muỗng cháo siết chặt.

Bạn không nói gì, cậu ấy cũng không nói một lời, sự trầm mặc đột ngột khiến cả căn phòng chìm vào trong tĩnh mịch kinh dị.

Thật lâu sau, bạn cười cười, ý cười phù phiếm ở bên ngoài tròng mắt, lạnh nhạt, không chạm đến đáy mắt. Bạn âm trầm nói: "Hứa Giới, cậu nói đúng, tôi chính là có bệnh. Nếu tôi không có bệnh thì làm sao lại cầm tù cậu."

"Cậu tốt nhất đừng chọc giận tôi, nếu không cho dù tôi chết cũng muốn kéo cậu theo cùng." Bạn ném cả bát cháo vào thùng rác, bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, sau khi trở về trong tay cầm một chén nước.

Sự giãy giụa của thiếu niên vô cùng mềm yếu, vô lực, bạn dùng ngón trỏ và ngón cái bóp chặt hàm dưới của cậu ấy, khiến cậu ấy phải hé miệng, sau đó đem ly nước ấm mãnh liệt rót vào trong miệng cậu.

Dòng nước dồn dập khiến cậu không kịp nuốt, chất lỏng theo cằm chảy xuống làm ướt chăn đơn, tạo thành một mảng lớn đậm màu.

Bạn lạnh mặt buông tay ra, nhìn cậu ấy bị sặc chật vật không ngừng ho, trong giọng nói tràn đầy sự sung sướиɠ ác ý: "Nếu cậu sợ bị bỏ thuốc thì không cần ăn uống cũng được, chỉ sợ thuốc vừa hết tác dụng thì cậu cũng bị đói chết khϊếp rồi."

Hứa Giới so với trong tưởng tượng của bạn còn kiên nghị hơn nhiều, cho dù trên mặt ướt đẫm chật vật, nhưng biểu cảm vẫn lạnh lùng, không hề sợ hãi: "Sẽ có người đến cứu tôi, ông nội tôi, ông chủ ở quán cà phê, luôn sẽ có người tìm được đến đây."

"Sẽ không có người nào đâu." Trong chớp mắt sắc mặt của thiếu niên chấn động khiến bạn cảm thấy vừa lòng, bạn rút một tờ giấy lau vệt nước trên mặt cậu rồi dịu dàng nói:

"Trong lúc cậu hôn mê, tôi đã dùng di động của cậu, bắt chước giọng điệu của cậu gửi tin nhắn cho ông nội cậu và ông chủ. Bây giờ bọn họ chỉ cho rằng cậu đang đi du lịch thôi."

"Ngày hôm qua hệ thống camera ở tiểu khu lại đột nhiên gặp trục trặc rồi." Bạn mở miệng, thần sắc âm u suýt chút nữa khiến cho thiếu niên không dám nhìn thẳng.

"Nói cách khác, trừ tôi ra, không có ai biết cậu đang ở chỗ này."

"Cậu không có cách nào chạy trốn. Trước khi cảnh sát phát hiện ra manh mối, tôi sẽ kéo cậu chết cùng."

Cậu ấy nhắm mắt lại, trong giọng nói có sự run rẩy không thể khống chế: "Lâm Tô, cậu thật đáng sợ."

"Cho nên, không cần chọc giận tôi, Hứa Giới." bạn tiến lại gần, yêu thương xoa mái tóc đen của cậu ấy, trong nháy mắt ngữ khí thay đổi, trở nên ôn hòa hơn: "Trong phòng bếp còn có cháo, tôi lại đi lấy cho cậu một chén, có được không?"

"Được." Cậu ấy không còn cự tuyệt nữa, phảng phất như đã không còn can đảm để giãy giụa.

Trận xung đột vào chạng vạng ngày hôm đó như chưa từng xảy ra, hai ngày sau, bạn cùng cậu ấy ở cạnh nhau rất hòa hợp.

Hứa Giới chưa bao giờ từ bỏ việc tự cứu lấy mình, cậu ấy tạm thời chấp nhận là để bạn buông lỏng cảnh giác. Nhưng bạn không phải cô gái não tàn chỉ biết yêu đương, cậu ấy diễn kịch, bạn sẽ phối hợp. Cậu ấy dịu dàng, yên tĩnh, không cố tình nói lời thuận theo, trên mặt bạn mỉm cười nhưng lòng nghi ngờ vẫn không thay đổi.

Buổi trưa ngày hôm sau, bạn cuộn tròn trên ghế mềm đọc sách, lưng thiếu niên dựa lên chiếc gối ở đầu giường, cậu nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ.

"Tuyết rơi rồi." Ánh măt cậu ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, khi quay đầu lại ánh mắt che một mảnh sắc lạnh.

"Cậu đang đọc gì vậy?" Hứa Giới nhàn nhạt mở miệng.

"[Một người phụ nữ xa lạ gửi thư]*" bạn khép sách lại đặt trên đầu gối, đôi mắt đang buông xuống chậm rãi nâng lên, bên trong là một mảnh trống vắng, sau đó bạn nói: "Tôi đã dọc không dưới 10 lần, mà lần nào cũng cảm thấy đau lòng."

*Một cái nữ nhân xa lạ gửi thư

[Nhất cá mạch sinh nữ nhân đích lai tín]

Tác giả: Tư Đế Phân · Tỳ Uy Cách

Hứa Giới trầm mặc không trả lời bạn, cậu ấy chẳng qua chỉ là im lặng lâu quá, tâm tình tích tụ, tùy tiện mở miệng nói một lời mà thôi.

Bạn cũng không so đó với thái độ lạnh lùng của thiếu niên, chỉ lo tự mình nói tiếp: "Người phụ nữ này, tạm thời gọi là cô ấy đi. Năm mười ba tuổi cô ấy yêu thầm tác gia trẻ tuổi mới chuyển đến đối diện. Đó là một người đàn ông quý tộc anh tuấn, học rộng biết nhiều lại phong lưu, bạc tình, hàng đêm sênh ca, không ngừng diễm ngộ, nhưng sự xuất hiện của anh lại làm sáng bừng lên cuộc đời hoang vu của cô ấy."

"Từ từ." Hứa Giới nhíu mày đánh gãy, hơn nửa ngày sau cậu mới mở miệng: "Không cần nói nữa, tôi không có hứng thú."

"Được, tôi không nói nữa." Bạn giơ tay, đem sợi tóc đi lạc vuốt ra sau tai, ánh mắt lưu chuyển, nỗi lòng phập phồng, bạn vẫn là không nhịn được nói:

"Người phụ nữ có viết một câu: "cả đời này của em đã định phải chờ trước cánh cửa lớn luôn đóng chặt của anh" lúc ấy tôi đã nghĩ, tình cảm của tôi không thể hèn mọn như thế. Nếu cửa lớn có đóng chặt, vậy tôi sẽ đạp nát xông vào."

"Đây là lí do để cậu tùy ý thương tổn người khác ư? Lâm Tô." Thiếu niên đột nhiên hỏi.

"Tôi......" Bạn hơi hơi hé miệng.

"Đây không phải lí do cậu cầm tù người khác đâu, Lâm Tô." Đôi mắt vẫn luôn thanh triệt của Hứa Giới chứa đầy sự thương hại đối với nỗi bất hạnh của bạn, nó làm bạn chết lặng, trong lòng đau đớn vô cùng.

"Tôi không biết nguyên nhân gì tạo thành cậu như bây giờ. Tôi đồng tình với cậu nhưng tôi cũng sẽ không tha thứ cho cậu."

"Tôi..." Bạn á khẩu không nói được gì, bạn muốn giải thích nhưng lại không biết nên gỉai thích như thế nào.

Chóp mũi bạn đau xót, bạn cuống quít tránh khỏi tầm mắt của thiếu niên, bạn ngửa đầu ép buộc nuốt nước mắt trở về.

Hẳn là bạn nên biểu hiện tàn nhẫn một chút, dùng biểu cảm hung ác nhất dọa cậu ấy, khiến cậu ấy không có can đảm dám nói ra những lời như: "Tôi đồng tình với cậu nhưng cũng sẽ không tha thứ cho cậu."

Nhưng cảm giác bi thương vô tận từ sâu trong linh hồn thấm đến toàn thân bạn, làm bạn trước tiên lựa chọn việc xoay người trốn tránh, bạn sợ hãi việc bại lộ sự đau khổ trước mặt cậu ấy.

Là nguyên nhân gì tạo thành bạn như bây giờ ư? Âm u, điên cuồng, chấp nhất, trong ti tiện cất giấu sự nhút nhát, khiến người khác không yêu thương nổi.

"Tôi không có gì để giải thích hết. Nếu tôi sai rồi vậy thì sợ gì mắc thêm lỗi lầm nữa. Tôi không cần cậu đồng tình, càng không cần sự tha thứ rẻ mạt như rác rưởi của cậu." Trong mắt bạn vẫn còn ngân ngấn lệ, nhưng thần sắc lại vô cùng ngoan tuyệt.

"Tôi đã dọn xong vị trí cho cậu rồi, Hứa Giới." Bạn nói với ngữ khí khinh thường: "Cậu chỉ là đồ chơi của tôi thôi."