Chương 37: Tên ngốc lắm tiền

Ngốc nghếch lắm tiền

Ting một tiếng, cửa thang máy trước mắt chậm rãi mở ra, bạn nhìn hành lang quen thuộc trước mắt nhẹ giọng nói:

"Anh có muốn vào nhà em ngồi không?"

"Không cần, em về nhà trước đi, nghỉ ngơi cho tốt." Hứa Giới ôm eo bạn đi ra khỏi thang máy, khi đi đường thấy bắp chân bạn hơi run lên, cậu liền ngồi xổm xuống dùng lực nhẹ nhàng xoa bóp cẳng chân trắng nõn của bạn.

Đôi mắt cậu trong trẻo như nước, miệng cười ôn nhu: "Chân còn mỏi sao?"

"Không mỏi." Trái tim nhỏ sắp nhảy ra ngoài, bạn khẩn trương nhìn khắp bốn phía xung quanh, nhỏ giọng nói: "Sẽ bị người khác nhìn thấy đấy, như vậy không tốt."

"Ừm, nghe em hết." Hứa Giới đứng dậy, đầu ngón tay vuốt ve tóc mái trên trán bạn: "Chuyện sáng nay em đồng ý với anh, em cũng đừng quên đấy."

"Em sẽ không quên." Khóe mắt bạn cong thành hình trăng non xinh đẹp, tròng đen tỏa ra ánh sáng, bạn bất đắc dĩ cười nói: "Những lời này, từ lúc ra ngoài đến giờ anh đã nói không dưới ba lần rồi."

"Anh sợ em quên." Cậu nói.

"Em vào nhà đây." Ngón tay bạn đong đưa, chuỗi chìa khóa trình lên ngón giữa va chạm ra tiếng vang thanh thúy, bạn mở cánh cửa sắt bên ngoài, quay đầu lại hỏi: "Anh không vào ngồi thật sao?"

Tầm mắt của Hứa Giới vòng quanh đôi chân thon dài mềm mại của bạn băn khoăn một lúc lâu, khi ngẩng lên cổ họng của cậu lăn lộn, giọng nói có thêm sự khàn khàn do tìиɧ ɖu͙©: "Em thật sự dám để anh vào sao?".

"Vậy thôi đi." bạn mất tự nhiên rời mắt đi, khuôn mặt nhỏ ngượng ngùng.

"Ở nhà cũng phải chú ý an toàn, chuyển phát nhanh, hay đưa cơm hộp linh tinh thì em nhớ đừng để bọn họ đưa lên tầng, có biết không hửm?" cậu lại tinh tế dặn dò.

"Em biết, em biết rồi, em cũng đây phải trẻ con." bạn vội vàng ngắt lời cậu, làm ra tư thế đóng cửa, nói: "Vật ngày mai gặp lại."

"Ngày mai gặp." Hứa Giới mỉm cười đáp lại.

Đóng của xong bạn mới ngửi thấy, trong nhà nồng nặc mùi rượu. Khi đi đếnphòbg của Hàn Tam Kim thì mạt bạn cũng đen xì luôn, bạn cực kì ghét bỏ vượt qua bãi ô uế trên mặt đất, tâm trạng tốt khó khăn lắm mới có được đã biến mất không thấy tăm hơi.

"Hàn Tam Kim, anh dậy ngay, anh là gei à? Chỉ qua một buổi tối mà anh đem cái nhà biến thành bãi rác."

Trên chiếc giường hỗn độn, Hàn Tư Bạch đang ngủ rất say, chóp mũi còn vang lên tiếng ngáy đinh tai nhức óc.

Bạn nắm mũi anh không cho anh thở, chẳng bao lâu sắc mặt anh từ hồng nhuận biến thành đỏ bừng, lại trướng thành đỏ sậm.

Hô hấp không thuận, xuất phát theo bản năng anh bèn mở miệng ra để thở, đồng thời cơ thể bắt đầu giãy giụa, ý thức cũng dần dần tỉnh lại.

"Em làm gì vậy? Lâm Tô. Để cho anh ngủ đi." Anh bị nghẹn đến mức đỏ mặt tía tai, không khách khí mà ồn ào.

"Anh coa biết hiện tại là lúc nào rồi không?" Bạn cầm đồng hồ báo thức ở đầu giường, nện lên ngực anh, giận sôi máu nói: "Sáu giờ chiều, anh nhìn xem trong nhà bị anh biến thành bộ dáng gì, trên sô pha, cửa phòng còn có phòng vệ sinh, tất cả đều là bãi nôn mửa của anh."

May là Hứa Giới từ chối lời mời của bạn, nếu không để cậu nhìn thấy tình cảnh này thì sẽ xấuhổ đến nhường nào.

"Anh thất tình rồi, em không thể thông cảm cho anh một chút à." Hàn Tư Bạch mở to đôi mắt vì say rượu mà vằn tia máu, hốc mắt hãm sâu, tóc tai hỗn độn bết dính, có chút khí chất tang thương của kẻ lưu lạc quá độ.

"Không, thể." Bạn rõ ràng phun ra hai chữ, sau đó chỉ vào bãi ô uế ngoài cửa: "Anh tự mình động thủ, mau đem trong nhà lau dọn sạch sẽ cho em."

"Tô Tô, em thật sự không thông cảm với nỗi đau bị lừa tiền lừa tình của anh sao?" Hàn Tư Bạch nằm ở trên giường chết sống không dậy nổi, tứ chi giống như bị rút xương xụi lơ ở đó.

"Anh không dậy nổi hả?"

"Anh không!"

"Anh thật sự không dậy nổi?"

"Anh không mà!"

"Chỉ trách cái đồ ngốc lắm tiền nhà anh." bạn nặng nề thở dài một hơi, đành chấp nhận đầu hàng, liên thanh nói:

"Được được được, em đi thu dọn."

"Em gái đúng là áo bông nhỏ tri kỉ." khóe miệng Hàn Tư Bạch nhếch lên một chút rồi kéo ra đến tận mang tai.

Bạn mở miệng hỏi anh: "Anh biết chưa? Cuối tuần này câu lạc bộ leo núi có hoạt động đấy."

"Anh biết." mí mắt Hàn Tư Bạch cũng chưa hề nâng lên, anh nói: "Lúc ngủ đến nửa mộng nửa tỉnh anh có thấy tin tức trong nhóm.".

"Đi lên núi cần chuẩn bị những gì?"

"Anh sẽ giúp em thu dọn, em theo sau anh đi chơi là được rồi." Hàn Tư Bạch kiêu ngạo nhướng mày, anh vỗ ngực thề son sắt bảo đảm.

Người anh trai Hàn Tư Bạch này ở trong lúc nào đó thì vẫn có tác dụng khi xoay người trong mắt bạn hơi mang theo ý cười, tâm trạng tươi đẹp, một bên ngân nga cười khẽ, một bên chịu thương chịu khó đem trong nhà quét tước sạch sẽ.

Bạn còn chưa từng đi ngắm cảnh cùng bạn bè đồng trang lứa, nên trong lòng cực kì chờ mong, trong lúc chờ mong sẽ khó tránh khỏi thấp thỏm, rốt cuộc thì bạn vẫn là người khó có thể thích ứng trong tập thể, cũng không muốn ở nơi nhiều người quá lâu.

Công phu dính người của Hứa Giới rất lợi hại, nhiều lúc bạn vừa ra khỏi cửa phòng học đã thấy cậu đứng chờ ở cửa, trường thân ngọc lập, ánh mắt nhìn về phía bạn ôn nhu như nước.

Lúc đầu bạn cảm thấy rất vui sướиɠ, bước chân chạy về phía cậu vô cùng nhanh nhẹn. Nhưng thời gian lâu dần, bạn liền ăn không tiêu, bạn mới rời khỏi phòng học từ cửa sau được nửa phút, di động đã liên tiếp bắn ra từng khung thoại.

"Ah, phát điên mất!" Bạn ấn nút tắt điện thoại, màn hình ngay lập tức tối đen.

Khi vừa bước chân ra khỏi khu phòng học, cổ tay bạn đột nhiên căng thẳng, độ ấm từ bàn tay cậu khiến đầu quả tim bạn nóng lên, bạn quay đầu lại nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, cười nhạt mở miệng:

"A Giới, anh đến rồi à."