Chương 15: Thiếu niên mặc váy đi ngủ

Cầm hai hộp qυầи ɭóŧ của nam ở trên tay khiến mặt bạn đỏ bừng, ở gian hàng áo ngủ bạn tùy tiện lấy một cái, khi tính tiền bạn vẫn luôn cúi đầu, còn đặc biệt dùng áo ngủ bọc lấy hai hộp qυầи ɭóŧ, sau đó mới bỏ vào túi.Rồi bạn đến tiệm thuốc mua thuốc và bαo ©αo sυ, sau đó thấp thỏm đi vào một tiệm cắt tóc được trang hoàng đơn giản.

"Xin chào quý khách, xin hỏi quý khách có quen biết Tony lão sư không?" Nhân viên đón tiếp từ trên ghế đứng dậy, trên mặt nở một nụ cười chuẩn phục vụ.

"Tôi..." Bạn bỗng nhiên ngập ngừng. Người phụ nữ kia lại xuất hiện trong đầu bạn, giống hệt như ác mộng đã xảy ra vô số đêm, ngực bạn có một trận cảm giác buồn đau, đè ép đến mức khiến bạn không thở nổi.

"Cháu không cần, đừng cắt tóc của cháu." bé gái mặc đồ thể dục màu đen bị trói trên ghế bằng chiếc dây thừng, khuôn mặt bị mái tóc xõa tung tán loạn che khuất, chiếc kéo đen sắc nhọn đặt trên trán cô bé cắt ra tiếng roẹt roẹt, dưới chân là những lọn tóc rơi đầy đất.

"Dì là người phụ nữ xấu xa, chờ mẹ trở về tôi sẽ bảo mẹ đuổi dì đi... Người phụ nữ xấu xa..."

Bốp, một cái bạt tai giáng xuống, cô bé bị đánh đến mức đầu nghiêng sang một bên, gương mặt sưng phồng lên, từ khe hở giữa những sợi tóc có thể nhìn thấy da thịt sưng đỏ che kín tơ máu.

Cô bé bị đánh lại cúi gằm mặt, không rên một tiếng.

Một lát sau, trong bầu không khí hít thở không thông, chất giọng non nớt của cô bé mang theo tiếng khóc thút thít, khiến người ta đau lòng: "Cháu xin lỗi, dì ơi, cháu sai rồi, dì đừng đánh Tô Tô, Tô Tô thật sự biết sai rồi......"

"Sao vẫn không học được cách ngoan ngoãn nghe lời hả?" Ngón tay gầy gò của người phụ nữ đẩy tóc mái trên trán của cô bé, nhìn đôi mắt cho dù khóc hay cười cũng cong cong thành hình trăng non kia, âm trầm trầm mà mở miệng:

"Nếu vẫn không nghe lời, kéo của dì sẽ chọc vào đôi mắt xinh đẹp của cháu nhé."

Cơ thể của cô bé run rẩy kịch liệt, cô cắn môi cố gắng thu lại tiếng khóc nức nở.

Dì không thích cô bé khóc, cô vừa khóc hoặc là giọng nói mang theo nghẹn ngào sẽ đổi lấy sự ngược đãi càng thêm tàn bạo.

Cô bé sợ hãi mà mở miệng: "Tô Tô, Tô Tô sẽ nghe lời......"

"Ở bên ngoài nếu bị người khác hỏi thì trả lời như thế nào?"

"Là Tô Tô ham chơi, trượt ngã từ trên cầu thang, đem... Đem mặt ngã bị thương."

Nhận được câu trả lời vừa lòng, người phụ nữ híp đôi mắt thon dài, mơn trớn dúm tóc tơ trên đỉnh đầu của cô bé, bà ta nhàn nhạt cười nói:

"Dì đánh cháu, chỉ vì muốn cháu nghe lời thôi."

"Tôi đi nhầm, rất xin lỗi." Bạn đột nhiên bừng tỉnh từ trong hồi ức, ánh mắt bạn mơ hồ chớp mắt liên tục, nhưng kí ức về quá khứ khiến mặt bạn mất hết huyết sắc, lập tức nhấc túi đi về.

Bên tai lại vang lên giọng nói thanh nhuận của thiếu niên lúc sáng nay, cậu ấy nhìn bạn, nhàn nhạt nói: "Tóc mái trên trán cậu che mất đôi mắt rồi, đổi kiểu tóc đi."

Hứa Giới, Hứa Giới sẽ thích bạn thay đổi kiểu tóc sao? Bạn ở trước cửa tiệm cắt tóc chần chừ không đi.

"Cậu ấy sẽ thích." Một giọng nói khác trong cơ thể bạn đột nhiên vang lên.

Âm thanh kia nói tiếp: "Đi thôi, người phụ nữ kia vĩnh viễn sẽ không còn khả năng xuất hiện nữa, cứ đi đi."

Tất cả chần chừ và do dự ở thanh âm kia tan vào mây khói, bạn xoay người nghe thấy giọng nói của chính mình: "Chào cô, tôi muốn sửa tóc mái."

Tony lão sư sửa tóc mái cho bạn không hiểu vì sao bạn lại rơi nước mắt, bạn cứ thế không tiếng động bật khóc, giọt nước mắt treo trên lông mi lung lay sắp rớt. Hắn vẫn đang xử lí phần tóc mái mới cắt, sợi tóc uyển chuyển nhẹ nhàng khiến cho khuôn mặt trứng ngỗng càng thêm tinh xảo, ngũ quan tinh tế cũng dần hiện ra.

"Rất đẹp nha." Tony lão sư đánh giá bạn ở trong gương, ngữ khí cực kì vừa lòng.

"Cảm ơn." Đã không còn tóc mái dày nặng cản trở tầm mắt nên bạn vẫn chưa quen lắm, cứ cảm thấy gió lạnh từ cái trán thổi qua, khiến bạn sợ hãi đối diện với người khác.

Cắt tóc vốn chỉ là một việc nhỏ trong cuộc sống, nhưng ở trong lòng bạn đây lại giống như một công trình lớn, bạn rất chờ mong phản ứng của thiếu niên.

Khi bạn bước vào phòng ngủ, Hứa Giới đang lật xem một cuốn sách dày, bìa mặt là giấy dai, lịch sử lắng đọng trong màu nâu nhạt của trang sách đặt dưới ngón tay thon dài trắng trẻo của thiếu niên.

Sự đối lập càng trở nên rõ nét, dường như có hương mực nhàn nhạt tao nhã lịch sự từ đầu ngón tay của thiếu niên chảy tràn ra.

"Hứa Giới, tôi về rồi." Bạn hạ giọng, không muốn quấy rầy hứng thú đọc sách của cậu.

Ánh mắt thanh đạm của thiếu niên dừng trên mặt bạn trong một cái chớp mắt, hơi giật giật.

Bạn mất tự nhiên vuốt sợi tóc trên trán, đến gần cậu, từ trong túi bạn lấy ra hai hộp qυầи ɭóŧ nam khiến người ta đỏ mặt, hỏi: "Cậu dùng hộp này trước đi."

Thiếu niên hiển nhiên đang có suy nghĩ khác, cậu không trả lời bạn, ngược lại cậu chỉ vào chiếc áo ngủ màu đen bạn vừa mua nói: "Đây là váy ngủ cậu mới mua à? Vậy áo ngủ của tôi đâu?"

"Váy ngủ?" Bạn kinh ngạc mở miệng.

"Tôi mua cả bộ áo ngủ mà."

Bạn cầm lấy chiếc áo kia giũ ra, thế mà lại là một chiếc váy ngủ của nữ.

Bạn không thể tin được lục lại túi, bên trong trừ thuốc và bαo ©αo sυ thì cái gì cũng không có.

"Úi......" Bạn trầm tư, có lẽ lúc mua qυầи ɭóŧ cho cậu xong đã quá khẩn trương, bạn loạn đến mức lúc mua áo ngủ lại không nhìn kĩ.

Ánh mắt bạn đánh giá giữa độ lớn nhỏ của váy ngủ và dáng người của Hứa Giới, sau đó biểu cảm trở nên nghiêm túc: "Hứa Giới, cậu mặc cái này đi."

Hứa Giới vừa bực mình vừa buồn cười, cậu quả quyết lắc đầu: "Tôi từ chối."

"Chỉ hôm nay thôi, hôm nay cậu mặc tạm đi." Bạn duỗi tay mở một hộp qυầи ɭóŧ ra, bạn cầm chiếc qυầи ɭóŧ thuần đen lật xem, rồi đối diện với cậu nói: "Tôi không biết kích cỡ của cậu nên đã tùy tiện mua hai hộp."

Bạn vừa nói, vừa động thủ xốc chăn bông lên định mặc qυầи ɭóŧ cho cậu.

"Cậu làm gì vậy?" Thiếu niên e thẹn nói.

Giữa hai chân thiếu niên đại nhục trùng thô to còn đang ngủ say, bởi vì tối qua sau khi làʍ t̠ìиɦ xong chưa rửa sạch, trên thân gậy nanh hồng vẫn còn vết nước khô cặn, bên trên da thịt lốm đốm vệt trắng.

Gương mặt bạn đỏ ửng, ý thức của bạn lúc bấy giờ mới bừng tỉnh, những vệt trắng kia là tối hôm qua khi bạn kẹp chặt đại dươиɠ ѵậŧ, dâʍ ɖị©ɧ khô cạn ở chân tâm đã cọ xát đến thân gậy.