Chương 8: Đừng đuổi tôi đi

Asahi đưa Túy Thu trở lại, cẩn thận làm sạch phía sau của cậu, ngón tay không ngừng lần mò thịt mềm mại bên trong. Túy Thu nằm trong bồn tắm, vô thức hừ hừ, dáng vẻ ngoan ngoãn khiến cho động tác trên tay Asahi cũng dịu dàng hơn.

Ngày hôm sau thức dậy, vừa mở mắt ra Túy Thu đã nhìn thấy mình được Asahi ôm chặt trong lòng. Khuôn mặt vùi vào l*иg ngực rắn chắc của anh ấy, hơi thở tràn đầy hương vị bạc hà trên người anh.

Dù Asahi và Túy Thu có chiều cao ngang nhau, nhưng khi cởϊ qυầи áo ra thì Asahi lại trông có hình thể hơn nhiều so với Túy Thu. Là một đại ảnh đế, Asahi rất có khí chất quý ông, nét mặt thâm thúy và lông mày rậm càng làm tôn lên vẻ nam tính của anh ấy, nhưng làn da trắng mịn lại làm giảm đi sự cứng rắn trong đường nét bên ngoài của anh ấy, tăng thêm chút cảm giác thư sinh. Thư ký Lâm Mộ có nét mặt tương tự Asahi, nhưng Lâm Mộ cao hơn anh ấy nhiều, cái đó lại càng thô to hơn.

Túy Thu thoát ra khỏi vòng tay của Asahi, cả người mỏi nhừ, phía bên dưới hơi đau khi di chuyển, cảm giác khô ráo, không quá khó chịu. Cậu chống tay ngồi dậy, nghĩ lại những chuyện xảy ra tối qua, dùng sức đá Asahi một cái.

Asahi mơ màng tỉnh lại, thấy cậu đang tức giận, chỉ cảm thấy cậu thật đáng yêu, cười nịnh nọt đi đến tủ tìm bộ quần áo thích hợp cho cậu.

Asahi chọn một bộ suit, áo khoác màu tím và quần âu, kết hợp với cà vạt và khăn tay có hoa tiết cá chép trắng đỏ lạ mắt, thêm một chiếc áo vest bên ngoài áo sơ mi trắng, tổng thể trông cực kỳ tinh tế.

Nhìn Túy Thu được mình mặc đồ như búp bê, nghĩ đến toàn bộ cơ thể cậu đều là hương vị của mình, trên mặt Asahi tràn đầy vui vẻ, làm cho Túy Thu cảm thấy sởn gai ốc.

"Anh cười cái gì?"

Vẻ mặt Túy Thu thản nhiên, thật sự rất muốn đánh anh ấy. Giọng nói phát ra từ cổ họng rất nhỏ, sau hôm qua giọng cậu lại khàn khàn, Túy Thu bị giọng nói của mình làm cho giật mình, mím môi ho một tiếng, không nói nữa.

Asahi cũng không giải thích, vỗ vỗ lưng cậu, ôm vai kéo cậu xuống cầu thang: "Ăn chút gì trước khi đi làm đi, tôi đặc biệt bảo trợ lý mua cháo bí đỏ cậu thích ăn đấy."

Chậm rãi ăn sáng xong, lên xe bảo mẫu của Asahi. Trong hai mươi phút lái xe ngắn ngủi, Asahi vẫn luôn nhìn Túy Thu với ánh mắt say đắm, Túy Thu cảm giác như ngồi trên bàn chông, dứt khoát nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Ánh mắt Asahi liếc qua bóng râm ở đuôi mắt vểnh lên của cậu, đôi môi ngọt ngào căng tròn mọng nước. Asahi khẽ cắn môi, có hơi động lòng.

Đến tầng dưới của công ty, sau khi Túy Thu xuống xe, Asahi lại hạ kính xe xuống gọi cậu lại.

Túy Thu cúi đầu nhìn vào trong cửa sổ xe, một đôi tay từ trong xe thò ra, ôm lấy hai má cậu, liếʍ lên đôi môi tươi tắn, sau đó ngậm lấy môi cậu, đầu lưỡi lướt qua nơi bị cắn rách ngày hôm qua, chiếc lưỡi dài linh hoạt lướt trên đôi môi mỏng ửng đỏ của Túy Thu và liếʍ nhẹ.

Cánh môi bị chiếc lưỡi ướŧ áŧ liếʍ đến tê dại, mùi bạc hà sảng khoái thoảng qua giữa hơi thở. Túy Thu không nhịn được hơi hé môi, để đầu lưỡi Asahi trượt thẳng vào trong khoang miệng mềm mại của mình, ép đầu lưỡi Túy Thu quấn quít với đầu lưỡi của anh một cách mãnh liệt.

Túy Thu hơi kháng cự giơ tay muốn đẩy anh ấy ra, Asahi luồn tay vào cổ áo cậu, nắm lấy cái gáy nhạy cảm của cậu, dùng ngón tay vừa sờ lại vuốt ve, buộc cậu tiếp tục mυ"ŧ lấy đầu lưỡi của mình. Đầu lưỡi to dài tùy ý lộng hành trong khoang miệng ấm áp trơn nhẵn của cậu, giữa răng môi đang dán chặt phát ra âm thanh chụt chụt.

"Chủ tịch, đã đến giờ làm việc rồi."

Giọng nói từ tính lạnh như băng của Lâm Mộ truyền đến từ phía sau, trong nháy mắt Túy Thu bị dọa đến run cả người, giãy ra, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt u ám của Lâm Mộ.

Trong xe, Asahi âm thầm nở nụ cười đắc ý, hời hợt nói:

"Ngày mai bắt đầu tiến tổ, khi nào cậu rảnh có thể tới tìm tôi!"

Túy Thu vội vàng nói lời tạm biệt với anh ấy, sau đó cũng không nhìn biểu cảm của Lâm Mộ nữa, lảo đảo đi về phía công ty.

Lâm Mộ nhíu mày hung dữ trừng mắt nhìn Asahi một cái, xoay người đuổi theo.

Trong thang máy, Lâm Mộ đàng hoàng đứng phía sau Túy Thu, oán giận trên người gần như hóa thành thực thể, anh cúi đầu như một chú chó lớn. Khi sắp đến văn phòng trên tầng cao nhất, Lâm Mộ nắm lấy góc áo của Túy Thu, đầu dựa vào bả vai của cậu:

"Đừng đuổi tôi đi."

Túy Thu hơi khó hiểu nhìn về phía anh, cổ họng khàn khàn, chỉ có thể hơi nghiêng đầu.

Lâm Mộ thở dài, cười khổ nói:

"Anh ta đã trở về..."

Câu sau đó, Lâm Mộ không dám nói ra. Anh sợ nói ra, mình sẽ bị vứt bỏ.

Túy Thu cầm bàn tay Lâm Mộ đang nắm lấy góc áo cậu, lắc đầu, ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ:

"Anh là anh, không liên quan gì đến anh ấy."

Thực sự không muốn cho thư ký Lâm biết mình đã bị làm đến mức không nói nên lời đâu.

Trong lòng Lâm Mộ cảm xúc lẫn lộn, không biết lời này của cậu là cho phép mình, hay là chuẩn bị phủi sạch quan hệ với mình. Nắm chặt lấy tay Túy Thu, không muốn buông ra.

Thang máy tinh một tiếng, lên đến tầng trên cùng, Túy Thu xoay người, buông bàn tay vừa cầm ra. Vẻ mặt Lâm Mộ tối sầm lại, im lặng đi theo phía sau.

Hôm nay trôi qua yên ổn đến bất ngờ, không biết tại sao trong lòng Túy Thu cứ luôn có một loại cảm giác bình yên trước cơn bão.