Edit: Yun Haku aka Dương Tử Nguyệt
Persephone hưởng thụ cái ôm. Không biết do sức mạnh của Hades hay sức mạnh của bản thân mà cô thấy cơ thể suy yếu của mình dần khôi phục lại. Cô cũng nhớ lại những ký ức kia.
Cô giãy khỏi cái ôm của Hades, trừng mắt.
“Hades, chàng nhớ lại rồi? Chàng có biết em là Persephone không?”
Hades nở nụ cười đầy yêu thương.
“Nếu ta không biết em là Persephone thì sẽ ôm em sao?”
“Nhưng mà…. Lúc trước chàng rõ ràng…. Chàng làm sao có thể nhớ lại?”
Ánh mắt Hades trốn tránh. Dĩ nhiên, hắn muốn trốn cái đề tài này.
“Hades…” Persephone nhìn hắn “Chàng có lừa em chuyện gì sao?”
Ánh mắt Hades nhìn cô đầy yêu thương, do dự một lát hắn mới mở miệng.
“Persephone, em biết tâm ý của ta với em, ta chưa từng lừa em, nhưng lần này ta thật sự lừa em”
“Có ý gì?” Persephone nheo mắt.
“Nếu ta nói với em ta không bị Aphrodite xóa trí nhớ, em sẽ hận ta chứ?” Hades nhìn cô, gằn từng chữ hỏi.
Đầu của Persephone đột nhiên trống rỗng.
“Nói cách khác, chàng căn bản không mất trí nhớ? Chàng vẫn biết em là Persephone?”
Hắn cười khổ gật đầu. Hắn có dự cảm sắp có chuyện xảy ra.
Persephone nghẹn họng nhìn hắn trân trối.
“Nói cách khác… Chàng giả bộ mất trí chỉ để dụ Hecate?”
“Có thể nói thế”
Persephone im lặng một lát, sau đó không nói một lời leo xuống giường đi ra ngoài.
“Persephone, em đi đâu vậy?”
“Đi tìm chỗ không thấy chàng” Cô không thèm quay đầu nói.
“Persephone, ta có nỗi khổ…”
“Nỗi khổ?” Cô cười lạnh “Nỗi khổ cũng bao gồm cả việc diễn làm việc ấy với Minthe? Nếu chàng mất đi trí nhớ, ta sẽ bỏ qua, nhưng chàng biết làm thế ta sẽ rất đau khổ, lại còn làm như vậy… Hades, ta thật sự hận chàng! Chàng là kẻ đáng ghét!”
Một trận choáng váng dâng lên, cô suýt nữa ngã xuống đất.
“Persephone, nàng….” Hades vội vàng chạy đến ôm lấy cô.
“Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu đã đυ.ng vào Minthe mà chạm vào ta” Ánh mắt Persephone lóe ra giọt nước, động tác ảo não của cô khiến Hades cứng người, hắn thở dài, buông tay.
“Persephone, nàng hận ta cũng được, ghét ta cũng vậy, nhưng không nên tức giận, hứa với ta, cái này có lợi với nàng”
“Không cần chàng lo cho ta!” Persephone quật cường đi ra cửa. Đi ra ngang cửa, nước mắt nhin không được rơi xuống.
Hades chết tiệt, hắn dám lừa cô! Cô nghĩ đến chuyện mấy ngày này xảy ra, căm giận bước đi!
Không biết đi bao lâu, cô mới nhận ra, cho dù cô ở đâu trong địa ngục này Hades cũng có thể tìm được cô. Không được, cô phải đi khỏi địa ngục, rời khỏi cái nơi quỷ quái này.
Persephone lại trở về, muốn tìm xe ngựa ở địa ngục, như vậy cô mới có thể đi khỏi địa ngục. Có lẽ trở về đảo Sicilian là lựa chọn không sai, cô đã lâu không thăm mẫu thần.
Đi vào chuồng ngựa của địa ngục, cô nhìn xe ngựa của Hades. Mặc kệ mọi thứ, cô cở dây cương, chuẩn bị đi.
“Persephone! Không được!” Hades xuất hiện trước mặt cô.
“Chàng tránh ra! Ta không cần chàng quan tâm!” Cô nổi tính trẻ con, tức giận với hắn.
Hades im lặng nhìn cô, khuôn mặt bình tĩnh lộ lên vẻ lo lắng.
“Ta biết nàng đang tức giận, nhưng ta cầu nàng đừng tức giận được không, Persephone?” Hắn dịu dàng cầu xin.
Nhưng Persephone đang tức giận làm sao có thể nghi ngờ hành động quái dị này của Hades, cô tùy hứng khoanh tay trước ngực.
“Đây là cơ thể của ta, ta thích thế nào thì ta làm thế nấy! Chàng không có quyền can thiệp!”
Hades chau mày.
“Được, nàng muốn thế này thì tùy nàng, nhưng nàng không thể đi xe ngựa này, nguy hiểm!”
“Nguy hiểm?” Cô cười lạnh “Tốt quá, ta còn muốn tìm thứ để chơi!” Cô cở bỏ dây cương.
“Persephone, nàng!” Hades bị cô chọc tức điên, đoạt lấy dây cương ném xuống đất, sau đó ôm lấy Persephone.
“Persephone, nàng thật sự là một cô bé bốc đồng! Ta có thể dễ dàng bỏ qua cho nàng, nhưng nàng đừng chọc điên ta!” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.
“Đúng, ta đang chọc tức chàng! Cho chàng biết cái gì là đau khổ!” Cô cười, sau đó đổ dầu vào lửa.
Nghe xong lời của cô, Hades buông cô ra, ánh mắt có chút xa cách. Mái tóc đen bay trong không trung, khuôn mặt tái nhợt toát lên sự đau buồn, hắn nhìn về phía chân trời lại nhìn vợ của mình. Dĩ nhiên, đây là cách để hắn bình ổn lại bản thân.
“Có lẽ nàng nói đúng, Persephone…” Âm thanh của hắn nhẹ lại, khôi phục sự lạnh nhạt quen thuộc.
“Nàng muốn về đảo Sicilian sao? Được, ta đưa nàng đi”
Khuôn mặt Hades lạnh nhạt cởi bỏ dây cương, hắn bế Persephone đặt lên xe, sau đó đánh xe.
Dọc đường đi, cả hai đều im lặng.
Con đường rõ ràng rất ngắn, nhưng sao lần này lại dài như vậy?
Persephone ngồi cạnh, tuy rằng cô làm bộ không quan tâm, nhưng trong lòng lại hi vọng Hades có thể nhìn cô đầy yêu thương, hoặc là nói lời giữ cô lại cũng được… Nhưng tất cả đều không có, Hades chuyên tâm điều khiển xe ngựa, cho đến lúc cuối cùng, xe ngựa dừng trên mặt đất, hắn chỉ nói một câu “Bảo vệ bản thân thật tốt” rồi biến mất.
Trong lòng Persephone có chút mất mát. Rõ ràng hắn không đúng, nhưng tại sao lại làm kiểu như cô là người sai? Thật đáng ghét, đáng ghét quá đi! Cô ghét Hades!
Persephone tức giận đi vào cung điện của mẫu thần.