Chương 73: Nước mắt của Hypnus

Edit: Yun Haku aka Dương Tử Nguyệt

Địa ngục này lúc Amphitrite tới luôn tràn đầy tiếng cười, bây giờ vì Amphitrite rời khỏi mà yên tĩnh.

Bây giờ Persephone ngoài lo lắng vết thương của Hades, còn lo lắng cho Amphitrite. Hai việc này cùng đến một lúc khiến cô lao lực quá mức.

Từ lúc Hades rời khỏi đây đã hơn một tháng, còn Amphitrite đã rời địa ngục hơn nửa tháng. Cho dù là đàm phán, Hypnus cũng nên trở về địa ngục chứ. Persephone đi đi lại lại ở tẩm cung, đứng ngồi không yên.

Đang lúc cô phiền muộn thì Hecate vội vàng đi tới.

“Thế nào?” Persephone cầm vai của Hecate.

“Chủ nhân, ngủ thần… Ngủ thần Hypnus đã trở về” Hecate thở hổn hển.

“Hypnus chết tiệt, vậy mà không đến báo cho ta một tiếng”

Cô kéo làn váy chạy vội đến vườn Elysium. Nơi đó là nhà của tử thần và ngủ thần, nếu họ trở về, cô tất nhiên phải đến đó tìm họ.

Persephone bước qua “Vách tường than thở”

Tử thần đứng cách cô không xa, hắn giống như đang tức giận, đôi cánh của hắn đang cố gắng phá hết mấy đóa hoa ở cạnh.

“Thanatos” Persephone gọi hắn “Ta nghe nói Hypnus đã trở về, hắn ở đâu?”

Tử thần không thèm quay đầu, chỉ nhìn xuống hoa hải, giống như muốn thêu sạch đống hoa này. Persephone biết hắn là một tên hoàng tử nhỏ bướng bỉnh, đối với người khác rất hờ hững, nhưng với cô ít nhất cũng có chút cung kính, nhưng hôm nay sao thế?

“Thanatos?” Cô mất hứng nhìn hắn.

Đôi mắt tử thần cuối cùng cũng nhìn Persephone, hắn đưa mặt chỉa xuống chân mình.

Ôi! Persephone hoảng sợ. Đây là ngủ thần sao? Là cái tên thiếu niên luôn nở nụ cười Hypnus đây sao? Bây giờ hắn giống như một linh hồn bị mất thể xác nằm trong đống hoa hải, hai mắt vô hồn nhìn không trung, giống như đó là linh hồn của hắn vậy.

“Sao thế này?” Persephone biết cô nói với Hypnus hắn cũng không nghe, đành chuyển ánh mắt nhìn tử thần, hi vọng hắn cho mình đáp án.

“Bởi vì Amphitrite, cô ấy cứu Hypnus xong liền tự sát”

“Tự sát” Khuôn mặt Persephone trắng bệch, hai chân cô mềm nhũn, ngồi bệt xuống mặt đất.

“Hoàng hậu, ngài không sao chứ?” Tử thần ngồi xổm xuống trước mặt cô.

Persephone lắc đầu, cảm thấy sự bi thương dâng lên trong người.

“Cô ấy… Sao lại làm như vậy?” Persephone run rẩy nói.

“Amphitrite yêu Hypnus, nhưng mà Poseidon không buông tay, cho nên Poseidon lợi dụng Hypnus để ép Amphitrite đến biển Aegean, cô ấy giả vờ đồng ý với hắn, nhưng lúc Poseidon thả Hypnus trở về, cô ấy lấy cây dao đã chuẩn bị sẵn và tự sát”

“Trời ơi!” Persephone co người, nước mắt chảy xuống. Sao lại thế? Tại sao lại vậy? Amphitrite, cô rõ ràng đã đáp ứng tôi sẽ bình an trở về mà! Cô đột nhiên nhớ đến nụ cười của Amphitrite lúc chia tay cô. Bây giờ mới nhớ, hóa ra, hóa ra cô ấy đã chuẩn bị sẵn con đường này cho bản thân.

Persephone nhìn Hypnus cách đó không xa, hắn nhất định không chịu được đả kích này nên mới sa sút tinh thần như vậy nhỉ? Chàng trai đáng thương, cô có thể hiểu tâm tình của hắn, người mình yêu nhất lại tự sát trước mình mà bản thân không thể làm gì được chính là việc đau khổ nhất.

Persephone lấy hai viên trân châu trong đai lưng ra. Đây là kết tinh của nước mắt Amphitrite. Cô mở tay của Hypnus, đem chúng đặt vào trong tay hắn.

Hypnus giống như cảm nhận được sự tồn tại của chúng, hắn trừng mắt nhìn, sau đó nước mắt chảy xuống.

Persephone muốn khóc thật to, đứng dậy rời khỏi.