Chương 61: Tâm sự

Edit: Yun Haku aka Dương Tử Nguyệt

P/s: Thế này đã, chiều tiếp ~ Sẽ cố gắng 1 ngày/ 10 chương =]]

Nếu ai đọc chương 60 trước chương này mà chưa biết bài hát tử thần kia thfi xem lại chương 60 nhé, mình mới thêm giải thích.

Nhưng kết quả cuối cùng thật sự tàn khốc! Điều mà Persephone sợ hãi đã thành sự thật, Eurydite vẫn trở về địa ngục, còn Orphee cũng bị đám phụ nữ say rượu gϊếŧ chết.

Cô biết rất khó, nhưng ít nhất cũng có thể làm được một việc, đó là cho linh hồn của Eurydite và Orphee cùng nhau sống ở vườn Elysium. Hiện tại, ngày nào cô cũng đến để nghe họ hát.

Trong khoảng thời gian này tinh thần của Persephone có chút sa sút. Bởi vì cô cảm giác được áp lực của Hades, hắn rất vất vả, mà cô ngoại trừ làm bạn của hắn thì chẳng giúp được gì. Nếu cô cũng mạnh như Hera, hoặc độc lập như Amphitrite thì Hades đã không vất vả như thế rồi.

Persephone thở dài bẻ một nhánh cây dương thụ. Trong thời gian này những cây dương thụ đều bị cô bẻ cành để phát giận, chúng đành yên lặng đau thương nhận “bạo lực” của cô.

“Persephone, sao nàng lại ngồi đây?” Hades không một tiếng động đi đếnm nhìn trên mặt đất toàn là nhánh cây bạch dương.

Persephone lập tức thu lại suy nghĩ, cười ngọt ngào. Bởi vì cô khuôn muốn Hades lo lắng cho mình.

“Hades, nhanh vậy sao?” Cô nhào vào trong lòng hắn làm nũng.

“Gần đây linh hồn rất nhiều…” Hades ôm lấy vợ, dùng sức ôm chặt.

“Persephone, nàng vừa nghĩ gì?” Hắn thản nhiên mở miệng, giống như lơ đãng hỏi thăm vậy, nhưng ánh mắt của hắn vẫn thâm thúy nhìn cô.

“Không có gì, chỉ nghĩ đến chúng ta nên ăn gì chiều nay” Persephone cười nói. Nhưng Hades mà tin thì hắn đã không phải là chủ nhân của địa ngục.

“Ta biết em có tâm sự, gần đây em đều không yên” Hắn nói rõ ràng.

“Hades, chàng quá sâu sắc sẽ làm em không có chút bí mật nào” Persephone oán hận nói.

Hades nhíu mày.

“Bí mật? Không lẽ nàng muốn giữ bí mật với chồng mình?” Hắn ôm cô, để cô ngồi lên cây bạch dương. Persephone ngồi trên cây cao có thể nhìn vào ánh mắt của Hades. Cô thấy tất cả mọi thứ trong mắt hắn.

“Nói thẳng với ta” Hắn nghiêm túc nói.

Persephone thở dài.

“Hades, em cảm thấy mình vô dụng, làm vợ của chàng mà không giúp gì chàng cả”

Nghe xong lời của cô, biểu tình nghiêm túc ngay lập tức trở nên dịu dàng.

“Đây là tâm sự khiến em không yên sao? Persephone…” Hắn nở nụ cười, giống như cười cô xé chuyện nhỏ thành lớn “Em là vợ của ta, chỉ cần ở cạnh ta là được rồi, những cái khác em không cần làm”

Hắn nói là thật, khắp nơi đều là người của hắn, bọn họ không gì không thể làm, bọn họ đều đem mọi chuyện xử lý gọn gàng, làm cho nữ hoàng địa ngục như cô không cần làm gì hét. Nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái.

“Nhưng mà em muốn giúp chàng, giống như Hera giúp Zues xử lý mọi chuyện ở Olympus, cũng như Amphitrite giúp Poseidon tuần tra lãnh…”

Hades đưa ngón tay che môi Persephone lại.

“Persephone, ta hiểu tâm ý của em, nhưng ta hi vọng em không nên làm việc này, bởi vì người ta lấy là vợ chứ không phải là người hầu, đương nhiên nếu em đồng ý, ta cũng sẽ vui vẻ hoan nghênh, nhưng quan trọng, ta hi vọng em không bị mệt mỏi”

“Hades…” Persephone ôm lấy hắn, chảy nước mắt.

“Chàng không cần đối xử tốt với em như vậy, được chứ?” Cô le lưỡi với hắn.

Hades dở khóc dở cười nhìn cô.

“Persephone, em muốn thế ư?”

“Không, không phải, em rất hạnh phúc” Persephone ôm cổ hắn, đưa môi lên hôn hắn.

Ngay lúc hai người ngọt ngào thì Diana bước vào như linh hồn.

“Ngài Hades… “ Cô cung kính gọi.

“Diana, ta hi vọng lần này là việc quan trọng!” Hades âm trầm.

Persephone cầm lấy tay hắn, nháy mắt với hắn.

“Hì, Diana, có chuyện gì xảy ra sao?” Persephone cười dịu dàng nhìn Diana.

Tuy rằng cô và Diana đã trở thành bạn bè, nhưng bình thường cô không thấy cô ấy đâu.

Hades nhìn ánh mắt của vợ mình, sắc mặt dịu lại.

“Nói đi.”

“Vâng, vực sâu của Titan có chuyển biến khác thường, thần lo lắng Atlas phá bỏ xiềng xích cho nên đi báo cho ngài”

“Ta biết rồi” Hades vẫy tay.

Diana không nói tiếp, biến mất.

“Hades…” Persephone xoa hai má của Hades “Em đã lâu không thấy chàng tức giận… Nhưng lại đối với Diana.”

Hắn hôn lên trán của cô.

“Persephone, với em, ta sẽ không bao giờ phát giận”

Persephone cười ngọt ngào.