Chương 34: Một vạn thanh kiếm

Kallisto bị một con quỷ đá bay, lồm cồm bò dậy. Cậu ta gắng gượng chống kiếm, nhìn chằm chằm đám quỷ vô danh di chuyển từ từ đến gần, trong mắt nhuốm màu nghiêm trọng.

Seith bước đến bên cạnh cậu ta, "Cậu không phải đối thủ của chúng."

Kallisto phun ra một búng máu, nói chậm rì rì, "Cậu không nói thì tôi cũng biết. Nhưng vậy thì thế nào, cha tôi từng nói kiếm sĩ phải thẳng tiến không lùi, một khi do dự kiếm gãy người chết."

Nói đoạn, cậu ta lau vết mau trên miệng, tiếp tục xông lên phía trước.

Hang động âm u, chỉ có Helios rực rỡ như mặt trời và vài ba tia sáng leo lắt từ những vết nứt trên vách hang chiếu vào. Bụi mù trong không khí tán xạ ánh sáng từ Helios, trông chúng như đang nhảy múa theo từng chuyển động của Kallisto, nhưng càng ngày chúng càng trở nên mơ hồ không rõ, quỷ khí đang xâm lấn không khí bên trong hang động, Helios cũng đang dần mất đi hào quang vốn có.

"Cậu bảo vệ tôi đi, tôi sẽ bảo đảm cả ba không chết."

Đột ngột nghe được lời Seith, Kallisto khựng lại, không biết cậu ta suy nghĩ cái gì nhưng cuối cùng không xông lên nữa mà vào thế phòng ngự nhanh chóng lùi lại bên cạnh nhỏ.

Seith nắm Eirlys trong tay, thân kiếm run lên.

"Tôi vẫn chưa bước vào cảnh giới kiếm vực, không thể tạo ra một thế giới chỉ có kiếm ý, nhưng tôi có thể tạo ra vô vàn thanh kiếm."

Dứt lời, kiếm ý thuần túy không ngừng tràn vào Eirlys, nó rung động kịch liệt, ánh bạc như màu của trăng non phủ khắp đến mức Kallisto không thể nhìn thẳng. Sau đó, giữa không trung ảo ảnh Eirlys thành hình rồi nhân lên như vô hạn.

Một, hai, ba, bốn đến không đếm được.

Bên cạnh Kallisto, không biết khi nào một thanh niên đầu vàng xuất hiện, giống như bóng ma không một tiếng động. Gã vê cằm, ánh mắt thưởng thức nhìn về những thanh kiếm trên không trung.

"Đúng là tre già măng mọc, ở độ tuổi này của cô nhóc ta còn chưa cảm nhận được kiếm ý nữa là."

Kallisto ngước nhìn không trung như si như say, cũng không quên chém một con quỷ vô danh thò đầu lại gần khiến nó bật ra phía sau, rồi vô thức lẩm bẩm, "Kiếm kỹ."

Kiếm sĩ cảm nhận được kiếm ý, bước vào kiếm ý cảnh mới có thể trở thành kiếm sĩ chân chính. Sau đó dựa vào kiếm ý mỗi kiếm sĩ sẽ phát triển kỹ năng đặc thù của mình, danh xưng kiếm kỹ.

"Đúng vậy, không biết chiêu thức xinh đẹp tráng lệ thế này sẽ mang một cái tên hoa mỹ như thế nào đây?"

Kallisto nói: "Nếu là tôi thì sẽ đặt một cái tên uy phong lẫm liệt, thể hiện hết độ ngầu lòi của mình."

Hả? Nãy giờ nói chuyện với ai vậy?

Cậu chàng rùng mình, quay mặt sang bên cạnh.

Kallisto trừng lớn mắt, "Anh... anh hai, sao anh lại ở đây?"

Thanh niên khoảng chừng hai lăm hai sáu tuổi, mặt mày thanh tú, gã vén nhẹ một sợi tóc của mình ra sau tai, giọng nói dịu dàng trầm ấm mang theo chút trách móc, "Em còn dám hỏi à? Bỏ nhà đi bụi có vui không?"

Kallisto chột dạ, chẳng lẽ anh Curtis đến lôi cậu về? Không biết anh cả và cha đã biết chưa. Nếu họ mà biết... Cậu chàng rùng mình, tự dưng cảm thấy mông ê ẩm.

Nghĩ thế Kallisto càng chẳng dám ngẩng mặt lên, cứ thế cúi tịt.

Curtis rút kiếmm chém phăng một lượt ba con quỷ vô danh bò tới, nói với giọng răn dạy, "Đứng trước kẻ thù lại rũ mi cụp mắt, em ngại mình sống lâu quá rồi đúng không?"

"Không... Không phải, Em... em xin lỗi."

Curtis Hanover thở dài, liếc nhìn Titus vẫn đang ngồi như thiền sư tu luyện phía xa xa, sau đó lại nhìn về phía không trung nơi Seith và những ảo ảnh kiếm, chúng vẫn đang không ngừng nhân lên.

"Cô nhóc kia rất giống Keith Vessalius, nếu anh đoán không nhầm em ấy chính là lệnh nữ của nhà Courteney?"

Kallisto gật đầu, xoay người, lưng đối lưng với Curtis, hai tay không rảnh rỗi mà không ngừng xuất chiêu ngăn cản lũ quỷ. Nhưng từ lối ra vào, chúng tràn vào càng lúc càng đông. Kallisto tức thì hoa mắt chóng mặt, không biết bản thân có thể chống đỡ đến bao giờ.

"Anh đã từng gặp Keith Vessalius rồi ư?"

Nhà Vessalius nắm giữ tước bá, ngụ ở phía Tây Bắc xa xôi hẻo lánh, tuy là nhà mẹ của hoàng hậu nhưng thế lực và sức mạnh đều thuộc hạng tầm thường. Nhiều năm trước khi gia chủ đương thời và con trai cũng chính là cha và anh trai của hoàng hậu bị chết đột ngột, nhà Vessalius không có người kế thừa, rơi vào nguy cơ sụp đổ nghiêm trọng. Lúc đó em gái của hoàng hậu lúc bấy giờ là phu nhân của Hầu tước Patrick Courteney đột nhiên đề xuất ly hôn, mang theo con trai trở về kế thừa gia nghiệp, giúp nhà Vessalius trụ vững, nhưng từ đó họ luôn đóng cửa không tiếp khách, Keith Vessalius cũng chưa bao giờ tham gia bất cứ yến tiệc hoàng gia hay tư nhân nào. Trong giới quý tộc, cậu ta hoàn toàn là một tồn tại bí ẩn.

"Năm ngoái anh có chuyến công tác đến thành Alstair, lãnh địa của Vessalius. Keith và lệnh nữ thực sự rất giống nhau, đặc biệt là đôi mắt màu xám tro."

Nghĩ đến cậu nhóc hoạt bát, hay bám theo mình chơi, Curtis thoáng nở nụ cười, đồng thời thanh kiếm trên tay nhanh như chớp gọt bỏ đầu của lũ quỷ, chúng lăn long lóc trên sàn, phần cơ thể còn lại cũng không thể tái sinh như khi bị Kallisto và Seith chém. So với em trai mồ hôi đầy đầu thì Curtis như một du khách đang nhàn nhã dạo chơi ngắm phong cảnh.

Cảm nhận kiếm ý đã đến cực hạn, Seith vung khẽ Eirlys, ngàn vạn ảo ảnh phía trên trần hang động phóng xuống ồ ạt như vũ bão. Nơi ánh bạc đi quá, máu thịt tung tóe, quỷ vô danh không ngừng tái sinh và nhân đôi, kiếm ý "vô hạn" không ngừng chém hạ chúng. Quỷ khí và kiếm ý giao hòa, ám cùng bạc triệt hạ lẫn nhau. Đây là một cuộc đua số lượng thuần túy.

Cuối cùng quỷ vô danh khuất phục trước "vô hạn" kiếm ý của Seith, bị tiêu diệt toàn bộ.

"Ảo ảnh cũng có sức công phá mạnh đến thế ư?" Kallisto đã hoàn toàn ngây ngốc.

"Nói em ngốc em còn không chịu! Đó đâu phải là ảo ảnh."

Kallisto trố mắt. Không phải ảo ảnh vậy là kiếm ý hóa thành thực chất, không phải kiếm nhưng sắc bén hơn cả kiếm - cảnh giới mà vô số kiếm sĩ có luyện tập cả đời cũng không thể đạt được.

Dù không muốn nhưng cậu phải thừa nhận Seith Courteney là kẻ tài năng nhất trong số những người cậu từng gặp, ngay cả anh hai, thiên tài nhà Vermillon hay Titus Arden trước năm mười hai tuổi đều không thể sánh bằng.

Seith thu kiếm, nhìn về phía anh em nhà Hanover. Nhỏ có hơi kinh ngạc trước sự xuất hiện của một kẻ lạ mặt, nhưng thấy thái độ thận cận của Kallisto bên cạnh, chắc hẳn người ấy không có ý đồ xấu.

Curtis gật đầu với nhỏ, "Anh là Curtis, anh hai của tên nhóc bên cạnh, nó đã đem đến cho em nhiều phiền phức lắm đúng không?"

Dù không có thiện cảm với mấy trò chí chóe của Kallisto và Titus nhưng trong suốt quãng đường đi chung, Kallisto cũng không làm gì kéo chân sau hay gây phiền phức cho nhỏ. Nghĩ thế, Seith khẽ lắc đầu, sau đó nói, "Anh có thể gọi tôi là Seith."

Curtis cười, khác vơi kiểu cười gợi đòn của Titus hay nụ cười đểu giả của Louis, nụ cười của đối phương chân thành và dịu dàng hết sức, cùng với nét mềm mại nơi khóe mắt, ở Curtis toát lên khí chất ôn hòa dễ thân. Ánh mắt nhìn Seith giống như nhìn một hậu bối mà mình muốn làm quen, đủ thiện chí và có chừng mực, "Kiếm kỹ của em rất đẹp, anh có thể hỏi tên của nó không?"

"Một vạn thanh kiếm." Seith nói.

"Anh không hỏi số lượng, anh hỏi tên kìa."

"Tôi không nói về số lượng."

Curtis:"..."

Không phải số lượng? Vậy nó là tên của kiếm kỹ?

Kallisto kinh ngạc rớt cằm. Cứ như vậy? Kiếm kỹ siêu ngầu lòi có cái tên như vậy? Không phải Vạn Kiếm Quy Đồ, Kiếm Xuyên Thiên Hà các kiểu, các kiểu à...

Thấy vẻ mặt khác lạ của hai người đối diện, dù thần kinh có thô đến mấy cũng phát hiện chỗ khác thường, Seith luôn nhạy bén dĩ nhiên ngay lập tức nhận ra họ không mấy thích cái tên kia, chỉ là nhỏ không hiểu vì sao họ lại có biểu cảm như thế.

"Có vấn đề gì ư?"

"Không, không có gì." Curtis cười cười để xua tan xấu hổ, "Đây là lần đầu tiên em sử dụng kiếm kỹ đó đúng không? Cho nên mới mất nhiều thời gian như vậy và cần Kallisto bảo vệ xung quanh để tránh ngoại cảnh tác động."

Đúng như lời Curtis nói, Seith vốn chưa bao giờ sử dụng nó trước đây, hôm nay vì nhìn thấy những con quỷ vô danh với khả năng hồi sinh nhiều lần mới khiến nhỏ nghĩ đến tạo ra thật nhiều kiếm để đua số lượng với chúng, cho nên lúc sử dụng mới trúc trắc vì chưa nắm bắt được hoàn toàn kỹ thuật trong đó. Curtis vừa nhìn là đã có thể thấy được vấn đề của nhỏ, có lẽ gã cũng là người trong nghề, hơn nữa rất có thể còn là một kiếm sĩ xuất chúng.

Seith cũng không có gì cần giấu giếm nên gật đầu xác nhận suy đoán của Curtis.

Curtis gặp đủ chuyện đời, còn giữ được bình tĩnh. Kallisto thì đã á khẩu, không còn lời nào để nói. Không! Phải là không có từ nào diễn tả được tâm trạng cay đắng của cậu lúc này. Nếu để nhỏ biết những suy nghĩ ganh đua của bản thân với nhỏ chắc sẽ bị cười chết mất. Tự so sánh bản thân với kẻ chỉ cần một lần đã có thể tạo ra và sử dụng kiếm kỹ chẳng khác nào tự kiếm chuyện cho mình bực bội. Hơn nữa kẻ đó lại đánh bại mình không chỉ một lần mà là tận hai lần.

Quá trời quá đất, không để người ta sống được mà.

Nhận thấy cảm xúc em trai biến hóa, Curtis vỗ nhẹ vào bờ vai Kallisto an ủi. Nhưng cậu chàng nào có để ý đến lòng tốt của anh trai, cả tâm trí đã bị cái tên Seith Courteney chiếm đóng. Kallisto nhìn Seith chằm chằm.

Nhỏ bị nhìn đến nổi da gà bèn lên tiếng hỏi, "Cậu có gì muốn nói với tôi à?"

"Một năm."

"Cái gì?"

"Một năm sau hãy đối chiến với tôi."

Seith nhìn về phía Titus vẫn đang vò đầu bứt tai, xem chừng một chốc một lát vẫn chưa xong, "Ngay bây giờ cũng được, tôi đang rảnh."

"Không được, phải là một năm sau."

"Tại sao lại không được?"

Đương nhiên là vì bây giờ tôi đánh không lại cậu.

Nhưng đâu thể nói huỵch toẹt ra như thế được, cậu còn cần mặt mũi kiếm ăn nữa chứ. Kallisto đứng nửa ngày cũng chẳng đáp được nữa chữ.

"Tóm lại là tôi thích một năm sau hơn."

Tuy Seith thấy kỳ quái nhưng yêu cầu của cậu ta không có gì quá quắt, nhỏ đáp ứng sảng khoái, "Tôi sẽ chờ."

Đột nhiên, một con quỷ vô danh ngay dưới chân Seith ngóc đầu dậy. Trước khi Seith kịp tiễn nó đi theo những anh em bên cạnh một lần và mãi mãi thì có người đã ra tay nhanh hơn. Curtis rút kiếm, nhẹ nhàng gọt bỏ đầu của con quỷ, bóng kiếm xuyên qua miệng vết thương tàn phá bên trong cho đến khi con quỷ ngừng ngoe nguẩy, mất mạng.

"Anemos." Seith khẽ niệm ra một cái tên.

Curtis hơi kinh ngạc, "Em biết tên kiếm của anh ư? Không ngờ anh lại nổi tiếng như vậy."

"Trên lưỡi kiếm có khắc chữ."

Curtis: "..."

Chỉ một ngày mà đến tận hai lần nụ cười trên môi gã sắp không trụ nổi.

"Nhưng, anh quả thật rất nổi tiếng, kẻ bất tài dị biệt."

Curtis Hanover, con trai thứ hai của công tước Hanover, hậu duệ của gia tộc kiếm sĩ lừng lẫy. Tổ tiên của Hanover chính là người khởi xướng trường phái Quang kiếm sau đó lan truyền nó khắp miền bắc Đế quốc. Gia tộc Hanover cũng chính là lý do khiến trường phái Quang kiếm luôn luôn cao hơn Ảnh kiếm một bậc. Sinh ra trong một gia tộc danh giá như thế, Curtis từ nhỏ đã được dạy dỗ đế kế thừa trường phái Quang kiếm nhưng cuối cùng anh ta lại chọn trở thành một kiếm sĩ theo trường phái Ảnh kiếm.

Năm Curtis mười sáu tuổi, khi tham gia kỳ thi sát hạch đầu vào Diệt quỷ đoàn, anh ta đã tự tay phá hủy kiếm thạch khế ước, vứt bỏ con đường mà gia tộc chọn cho mình. Lúc đó công tước Hanover đã tức giận đến mức suýt nữa từ mặt không nhận con, nhưng cuối cùng chỉ đuổi anh ta đến một tòa thành giáp với chiến tuyến. Con đường trở thành kiếm sĩ chân chính bị hủy hoại, biệt danh "kẻ bất tài" từ đó mà ra.

Nhưng chỉ năm năm sau khi chuyển sang tu tập theo trường phái Ảnh kiếm, Curtis đã bước vào kiếm ý cảnh, tạo ra kiếm kỹ của riêng mình. Năm hai mốt tuội đã dùng sức một người ngăn chặn quỷ tướng Fyodor, kéo dài thời gian chờ quân chi viện đến, thành công bảo vệ một tòa thành. Với một chiến tích hoành tráng như thế, việc gọi Curtis với biệt danh cũ chẳng nghi ngờ là một sự xúc phạm với vị anh hùng của Đế quốc, cho nên từ đó biệt danh của anh ta biến trở thành "kẻ bất tài dị biệt".

Anemos chính là tên của thanh kiếm bị hủy kiếm thạch năm xưa.

Kallisto gọi Curtis là anh hai, như vậy cậu ta chính là con trai thứ ba của nhà Hanover. Bảo sao Seith cứ thấy cậu ta trông quen như vậy.

Cảm nhận được tầm mắt Seith quét đến, Kallisto cảnh giác trừng lại.

"Cậu là Kallisto Hanover, con trai thứ ba của nhà Hanover?"

Giọng điệu khẳng định này, nhỏ chắc chắn đã nhớ ra chuyện năm mười tuổi. Kallisto uể oải gật đầu. Anh danh một đời của cậu sắp ra chuồng gà tới nơi rồi.

Seith nháy mắt hai cái, quay mặt đi chỗ khác.

Tuy cho đến bây giờ, nhỏ vẫn không cảm thấy mình làm sai. Nhưng năm đó, đúng là nhỏ có hành động hơi quá.

Cả hai bên im lặng, thống nhất ém nhẹm chuyện đó đi.

Curtis khều khều bả vai em trai, "Hai đứa từng gặp nhau trước đây à?"

"Không có." Kallisto ngúng nguẩy.

"Thế là đã gặp rồi. Để anh đoán xem có phải là em bị em ấy đánh cho thừa sống thiếu chết không?"

Curtis hiểu rõ tình khí kiêu ngạo của em mình, thằng nhỏ không thể nào được mọi người yêu thích, cũng biết em trai mình được mấy cân mấy lượng, đánh nhau với cô nhóc trước mặt chỉ có hai kết quả, thua hoặc là thua thê thảm.

"Làm gì có anh trai nào nói em trai như thế chứ."

"Chuyện đó... Tôi không có đánh Kallisto."

... Mà là đá.

Seith dè dặt lên tiếng, mong lấy lại chút danh dự nào đó cho Kallisto, bù đắp phần nào tội lỗi của mình bảy năm trước.

Curtis cười tủm tỉm không nói.