Chín năm sau, ngoại ô thành Artemis, phía tây Đế quốc.
Trăng tròn vành vạnh trên bầu trời. Một chiếc xe bò chạy băng băng trên đường đất. Hai bên đường là những cánh đồng lúa mạch đã chín, tuy đã vào đêm, sắc vàng của chúng bị bóng tối bao trùm nhưng nhờ vào ánh trăng dịu nhẹ, những bông lúa nặng trĩu vẫn có thể được quan sát thấy.
Không gian thanh vắng, chỉ có tiếng bánh xe nện lên mặt đường và tiếng côn trùng xào xạc trong bụi cỏ. Mới vào đêm nhưng nơi này đã không một bóng người. Màn đêm giống như một con quái vật há to miệng chực chờ con mồi tiến vào.
Một cơn gió thổi qua. Tuy đã vào hạ nhưng Albert lại thấy lưng mình lạnh toát. Cậu bất chợt nghĩ đến những lời đồn đại về con đường này. Nghe đâu có vài người đã chết vì bị quỷ tấn công khi đi ngang qua đây vào buổi tối. Albert rùng mình, cố gắng trấn tĩnh, siết dây cương trong tay thật chặt, khiến xe tăng tốc độ, xốc nẩy mạnh hơn.
"Này nhóc, chậm... chậm lại một chút!"
Từ dưới đám rơm phủ trên thùng xe, một cánh tay trắng toát vươn ra. Lát sau một thiếu niên khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, mặt mày thanh tú, dáng người thấp bé cũng nhoài người lên.
"Ọe..."
Mặt mũi thiếu niên trắng bệch do say xe. Cậu ta lôi khăn giấy được xếp gọn gàng trong người ra rồi nhẹ nhàng vệ sinh khóe miệng.
Albert hơi áy náy nhưng cậu cần phải về nhà gấp. Trong thư có nói em gái bệnh nguy kịch, nếu không nhanh sợ là không kịp. Nếu không như vậy cậu cũng chẳng chọn con đường nguy hiểm như thế này. Vì nó là con đường ngắn nhất nối giữa thành Artemis và làng Quạ.
"Em xin lỗi, nhưng nhà đang có việc gấp, anh ráng nhịn một chút thôi ạ!"
Thiếu niên kia vươn tay, muốn xua tay ý bảo không sao. Nhưng vừa nâng lên, cảm giác là lạ dưới cuống họng lại xông ra, cậu ta vội vàng bám vào thành xe, rướn người ra bên ngoài nôn thốc nôn tháo. Xong xuôi thì ngồi bệch lên sàn thùng xe, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
"July ơi là July, dù gì cũng là một trong mười hai Kỵ sĩ Mèo Đen, nhìn bộ dạng hiện tại của ngươi xem... chậc... chậc..." Giọng nói lười biếng vang lên ngay bên cạnh.
July cũng chính là thiếu niên nôn mửa thì đã ngồi dựa vào thành xe, liếc nhìn người vừa lên tiếng.
"Dù sao người ta cũng là tiểu thư Hầu tước, không biết mặt mũi ra sao nhưng chắc cũng không đến nỗi ma chê quỷ hờn. Cậu chủ làm gì phải trốn tránh người ta đến nhường này chứ!"
"Ai nói với ngươi là ta trốn tránh nàng ta?" Giọng cậu chủ mang theo chút hài hước giống như đang hỏi chuyện ai đó chứ chẳng phải của mình.
"Cần gì ai nói, chẳng phải ngài vừa nghe vị tiểu thư kia sắp đến Đế đô nhập học thì vội rời nhà trốn đi à?" July lầm bầm.
Cậu chủ cười cười: "Cái tốt không học, mấy thứ lung tung thì nắm bắt nhanh quá nhỉ? Hay ngươi muốn xuống kéo xe chung với mấy con bò?"
Vẫn là giọng nói mang cười nhưng July lại thấy lưng lạnh toát. Nụ cười kia giấu giếm dao găm. Tốt hơn hết là không nên nhắc đến chủ đề này trước mặt cậu chủ nữa. Nhưng cứ thế mà tịt ngòi thì cũng quá mức nhát gan.
Thế là July ho khan hai tiếng, đổi chủ đề.
July cũng đã mệt lử, gào lên: "Đá ma pháp! Cậu chủ ơi, mau dùng đá ma pháp hệ hỏa đốt chúng!"
"Ba ngày trước đã dùng toàn bộ để nướng mực."
"Thế còn đá ma pháp hệ phong. Thổi chúng đi cũng được vậy."
"Cũng đã dùng hết để tạo gió cho mát rồi!"
July tuyệt vọng, vấp phải cục đá dưới chân, cả người lảo đảo rồi lộn nhào một vòng dưới đất. Thấy hai người còn lại sắp vượt qua mình, cậu ta bất chấp nhào tới ôm lấy hai chân cậu chủ chặt cứng.
"Hu... hu... hu... Cậu chủ ơi, July chưa muốn chết, thuộc hạ mới có mười bảy tuổi, còn chưa bao giờ được nắm tay con gái lần nào. Nhưng không sao! tôi nhất định sẽ bảo vệ ngài."
Nói thì nói thế chứ hai tay cậu ta vẫn dính lấy người kia cứng ngắc.
"Bỏ ra!" Cậu chủ ra sức vung vẩy hai chân nhưng chẳng có tác dụng.
"Rè... rè... rè...", âm thanh đòi mạng của lũ quỷ đã gần sát bên tai. July cảm thấy máu trong người mình như đã bị ngưng đọng, tim cũng gia tốc hết cỡ, tưởng chừng như nhảy ra khỏi l*иg ngực. Cậu ta nhắm tịt hai mắt lại, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Một giây, hai giây, ba giây.
July từ từ hé mắt, bắt gặp ánh nhìn cười cợt của cậu chủ.
"Ta thấy sau này không nên gọi ngươi là July nữa, nhường cái tên đó lại cho Dec là được rồi."
Không, không, không! July hoảng hồn buông hai tay ra. Cậu tốn năm năm mới leo lên được vị trí thứ bảy, giờ mà rớt xuống hạng bét thì mặt mũi gác chỗ nào. Tuy đội Kỵ sĩ Mèo Đen chỉ là tổ hợp mười hai kẻ ăn không ngồi rồi, suốt ngày theo sau cậu chủ trêu mèo chọc chó nhưng lương thưởng rất là hậu hĩnh. Cấp bậc càng cao thì chế độ đãi ngộ càng tốt.
July đã thề sẽ đạp đổ toàn bộ những kẻ cản đường rồi ngồi lên vị trí của January. Lần này cậu cũng đã phải trải qua một cuộc chiến đẫm máu mới giành được một vé ra ngoài cùng cậu chủ. Vậy mà thăng cấp chưa thấy nhưng tương lai khố rách áo ôm thì đã hiện lên trước mặt. Sao mà chịu được!
Nghĩ như thế, cậu ta lại càng ra sức gào khóc.
"Im miệng! Gào to lên cho lũ quỷ chú ý đúng không. Ngươi muốn ta chết sớm chứ gì?"
Tiếng gào im bặt. Cậu chủ thì lại tập trung nhìn về hướng lũ quỷ. July cũng nhìn theo. Albert cũng đã mon men trở về, đứng bên cạnh hai người.
Nơi đó, có một người đội mũ beret, không rõ mặt mũi đang xoay chuyển linh hoạt giữa đàn quỷ. Trên tay cầm một thanh kiếm sáng như gương. Mỗi lần vung tay, bóng kiếm xoẹt qua là một đám quỷ mất mạng.
"Người đó là ai vậy ạ?" July hỏi.
Cậu chủ lắc đầu. Ban nãy, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, cậu cũng đã chuẩn bị tung đòn tuyệt chiêu thì người kia xuất hiện. Vết kiếm lạnh lẽo lướt qua, không kịp quan sát tàn ảnh. Cậu chủ cũng rất tò mò vị ân nhân trước mặt là ai.
Quỷ châu chấu tuy chỉ là một chủng cấp thấp nhưng chúng lại sống theo bầy đàn. Một con thì chẳng đáng bận tâm nhưng một đàn trăm ngàn con thì lại là một câu chuyện khác. Chỉ cần bị hàm răng sắc bén của chúng cắt đứt da, độc quỷ tràn vào cơ thể, nếu không được chữa trị kịp thời thì khả năng mất mạng là rất cao. Nơi khỉ ho cò gáy này chắc tám phần là chẳng có ai đủ khả năng chữa độc quỷ.
Người trước mặt động tác rất linh hoạt, giống như đã quen đối chiến với quỷ. Kiếm ý sắc bén, ắt hẳn là một kiếm sĩ.
Chỉ trong vòng vài phút, nguyên đàn quỷ châu chấu đã bị xử gọn. Cơ thể của chúng bị kiếm ý cắt đứt, nhanh chóng tan biến, để lại quỷ khí lan tràn trong không khí như sương mù.
Chờ cho quỷ khí tan hết, hình bóng của người kia cũng xuất hiện. Giới tính nữ, dáng người thon gầy, chiều cao tầm July, tay cầm kiếm, đầu đội mũ beret, chầm chậm tiến về phía ba người.
July vội tiến lên trước một bước, vẻ mặt ân cần.
"Cảm tạ dũng sĩ ra tay cứu giúp. Ân cứu mạng không có gì báo đáp, tạm thời xin hãy chấp nhận lời cảm ơn này trước ạ!"
Người kia xoa nhẹ nơi cổ tay qua lớp vải áo, bước đến trước mặt cậu chủ rồi ngẩng đầu. Dưới ánh trăng, mái tóc đen ngắn ẩn dưới lớp mũ ánh lên tia sáng kỳ dị, khuôn mặt thanh tú đáng yêu trái ngược với khí chất thể hiện ra bên ngoài và đôi mắt xám tro lạnh nhạt giống như đã từng quen biết. Cậu chủ hơi nhíu mày, cậu hình như đã gặp người này ở đâu đó.
"Dũng sĩ" cũng âm thầm đánh giá vị thiếu niên xinh đẹp không giống người thường trước mặt. Mái tóc bạch kim dài ngang vai, một lọn tóc được buộc gọn bên thái dương bằng nơ con bướm. Đôi mắt tím rạng rỡ và môi lúc nào cũng hơi nhếch lên giống như đang cười. Thiếu niên mang đến cảm giác giống như cậu nhóc trong miền ký ức xa xôi, nơi có ngọn đồi và căn nhà gỗ.
"Vậy để ta đi theo đi." Dũng sĩ nói.
Hả?
July muốn gào lên một tiếng ông trời bất công. Vì sao toàn bộ con gái khi nhìn thấy cậu chủ đều mê mệt như vậy? Khuôn mặt quan trọng đến thế à? Khuôn mặt quan trong đến thế ư?
Miệng Albert thì đã mở to đến mức nhét vừa một quả trứng vịt. Tuy vị thiếu gia kia trông cũng đẹp trai thật nhưng... nhưng... mới lần đầu gặp mặt đã trực tiếp thế này... không tốt lắm đâu.
Cậu chủ lại bình tĩnh hơn nhiều, giống như đã quen. Nụ cười thoáng hiện bên môi rồi nói:
"Ta rất cảm kích hành động của ngài nhưng ở nhà đã có một vị hôn thê đang chờ. Tuy nàng xấu xí nhưng ta đã tự hứa với lòng là sẽ đối xử với nàng thật tốt, e là phải khiến dũng sĩ thất vọng rồi!"
"Ngươi hiểu lầm." Giọng nói không cao cũng không thấp, trầm tĩnh giống như chủ nhân của nó.
Cậu chủ cũng không sốt sắng, chỉ khẽ mỉm cười chờ giải thích.
"Ngươi giao an nguy của bản thân cho ta. Ta sẽ bảo vệ ngươi an toàn trong suốt quãng đường còn lại."
Lần này thì cậu chủ có hơi kinh ngạc: "Dũng sĩ biết ta sẽ đi đâu sao?"
Người kia lắc đầu: "Ngươi đi đến đâu ta sẽ theo đó."
July: ăn vạ, chắc chắn là ăn vạ.
Albert: Vì tình yêu mà phấn đấu không ngừng. Dũng sĩ cố lên!
"Ta không có tiền."
"Không sao."
Cậu chủ cười thật tươi, lóa mắt đến mức nhật nguyệt ảm đảm.
"Vậy được. Ta tên là Titus Arden, 17 tuổi, không biết tên của dũng sĩ là..."
Lông mi dũng sĩ hơi run rẩy, môi giật giật mấy cái nhưng rồi cũng quy về bình tĩnh.
"Vừa hay, ta chính là vị hôn thê xấu xí của ngươi."
Từng câu từng chữ giống như rít ra từ trong kẽ răng.